"Chắc là vậy..."
Anh đến đây lúc nào, rồi đi lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
"Được rồi, anh ấy có đến cũng không có gì lạ. Đúng rồi, tớ còn phải trả chăn lại cho người ta đã. Tớ lấy tạm từ chỗ nhân viên làm việc bên kia qua đây." Phùng Linh Nhi lẩm bẩm, tuột cái chăn sau lưng xuống.
"Để tớ đi cho." Du Ánh Tuyết ôm chăn trong tay, "Cậu cứ ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát đi, nếu mệt quá chịu không nổi, thì trở về nhà nghỉ ngơi cũng được."
"Cái gì mà trở về nhà? Tớ đã nói rồi, khi nào cậu đi thì tớ đi. Thôi được rồi, để tớ mua đồ ăn sáng cho cậu, bây giờ cậu đã là hai người, không thể không ăn cái gì được."
Phùng Linh Nhi vừa nói, vừa vội vàng đứng dậy. Lại nhìn xuống chiếc bụng bằng phẳng của cô, hai cô gái trẻ tuổi đưa mắt nhìn nhau, thần sắc phiền muộn.
Phùng Linh Nhi cười cười trấn an, rồi dứt khoát đứng dậy, đi ra ngoài.
Du Ánh Tuyết nhìn tấm lưng kia, có chút run rẩy. Rất lâu sau, trong đầu vẫn luẩn quẩn suy nghĩ những lời cô nói tối hôm qua.
18 tuổi, bây giờ việc học của cô đã hoàn toàn be bét, ngay cả bản thân còn không thể tự nuôi sống, làm sao còn vác nổi gánh nặng nuôi một đứa bé?
Thở dài.
Lại rũ mắt nhìn chiếc áo đắt tiền trên đùi.
Để tránh dính bụi, cô cẩn thận vắt lên cái ghế một bên.
Lúc này mới ôm tấm chăn, đi vòng ra bên ngoài.
"Đây là chăn của cô, cám ơn cô rất nhiều." Du Ánh Tuyết đưa chăn trả lại cho cô gái trẻ làm việc bên trong nhà quàn.
"Không cần cám ơn, chuyện nhỏ thôi mà." Đối phương mỉm cười dịu dàng.
Du Ánh Tuyết nhìn cô một cái, chợt nhớ đến gì đó. Không nén được bèn hỏi: "Tối... Tối hôm qua, có phải cô trực ở chỗ này không?"
"Đúng vậy. Cả đêm tôi đều ở đây. Đúng rồi, nhắc mới nhớ, tối hôm qua ngài Phong Khang đã ở bên ngoài nhà quàn của mẹ cô ngồi suốt cả đêm. Anh ấy từ rất sớm đã đến rồi, cứ nấn ná mãi không đi. Sau đó hai cô ngủ ở bên trong, anh ấy ngồi ở bên ngoài suốt một đêm. Cả đêm không chợp mắt."
Lòng Du Ánh Tuyết run run nhói lên, "Cô nói là... Cả đêm anh ấy đều ở đây?"
"Ừ, mới vừa đi được một lúc thôi! Chắc vẫn chưa đến 20 phút đâu." Cô gái vừa nói, vừa nhìn đồng hồ tay một chút.
Du Ánh Tuyết sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, thở dài cảm ơn, "... Uhm, cám ơn cô."
Không có gì để trò chuyện thêm nhiều nữa, Du Ánh Tuyết liền quay trở lại. Lúc đi qua ghế dài bên ngoài nhà quàn, ánh mắt cô dừng lại một chút. Ánh sáng ảm đạm hắt vào, trên mặt hiện lên một tia đau đớn, cô cúi đầu xuống, chậm rãi đi vào nhà quàn.
"Ánh Tuyết, cậu về rồi. Bữa ăn sáng đây."
Vừa đi vào, Phùng Linh Nhi vốn đi mua bữa ăn sáng, cuối cùng còn trở về sớm hơn cô. Tay cô chỉ về gian phòng nhỏ bên cạnh.
"Du Ánh Tuyết." Có người trong gian phòng nhỏ chợt nhô đầu ra.
Là Lý Thanh.
Lý Thanh còn dẫn theo một cô gái trẻ tuổi đến, đang sửa soạn bữa ăn sáng.
"Thư ký Thanh. Vĩnh Ái."
Du Ánh Tuyết lần lượt chào hỏi. Đỗ Vĩnh Ái đang chuẩn bị bữa ăn sáng nghe được giọng nói, liền thu tay, đi ra ngoài.
"Ánh Tuyết, một mình em cực khổ rồi." Đỗ Vĩnh Ái đến ôm cô một cái.
Du Ánh Tuyết cũng ôm lại. Chóp mũi ê ẩm.
Sợ mình khóc lên, cô không ôm quá lâu, lại nhìn mắt Lý Thanh, "Cám ơn hai chị đã đến."
"Hãy nén bi thương." Lý Thanh đáp lại đơn giản. Dẫn theo Đỗ Vĩnh Ái ra trước quan tài cúng.
Du Ánh Tuyết quỳ một bên trả lễ.
Lý Thanh kéo cô lên, "Đừng quỳ nữa. Nhanh ra ăn sáng đi."
Thật ra Du Ánh Tuyết vẫn không có chút khẩu vị nào. Nhưng cả ngày hôm qua đã không ăn gì, bây giờ cho dù không muốn ăn vẫn phải ăn một chút.
Cô và Phùng Linh Nhi cùng nhau đi vào gian phòng nhỏ.
Lý Thanh nói: "Những thứ này đều là tổng giám đốc Khang sắp xếp để chị và Vĩnh Ái đưa đến. Em xem thử có hợp khẩu vị của em không nhé, nếu không thích, lát nữa chị sẽ đổi một nhà hàng khác."
"Không cần phiền như vậy đâu." Du Ánh Tuyết vội vàng lắc đầu.
Trên bàn, bày tràn đầy thức ăn.
Tất cả đều là điểm tâm rất dinh dưỡng.
Du Ánh Tuyết nhìn thấy lại có vẻ muốn ói. Nhưng có lẽ là bởi vì quả thực trong dạ dày không có gì để ói ra cả, nên không xảy ra việc thất thố giống như hôm qua.
Dầu gì cô cũng cố nuốt vài thìa canh vào.
Như vậy, trong dạ dày cũng thoải mái hơn rất nhiều.
...
Một lát sau...
Trong phòng, Phùng Linh Nhi giúp Đỗ Vĩnh Ái dọn dẹp.
Du Ánh Tuyết ở nhà quàn bên ngoài nói chuyện phiếm với Lý Thanh.
"Thư ký Thanh, sau này... Chị đừng mang đồ ăn sáng cho em nữa. Em và Linh Nhi ăn đại thứ gì ở bên ngoài là được rồi."
"Tổng giám đốc nói, bên ngoài làm thức ăn không sạch sẽ, sợ hai người ăn vào sẽ đau bụng. Tổng giám đốc chỉ là quan tâm em thôi."
"..." Du Ánh Tuyết cười khổ. Nhắc đến người kia, lòng lại bắt đầu đau nhói lên, cô lắc đầu, "Không thể cứ nuông chiều em mãi như vậy."
Huống chi...
Sau này, cô cũng không có tư cách để vòi vĩnh nũng nịu nữa.
Lý Thanh thở dài, nhìn cô, "Có phải em đang trách tổng giám đốc Khang đến trễ không?"
Du Ánh Tuyết nhìn cô, không trả lời.
"Em ngàn vạn lần đừng trách tổng giám đốc Khang. Lúc mẹ em xảy ra chuyện, anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài, trên máy bay không gọi điện thoại được. Sau đó lúc xuống máy bay, anh ấy đã gọi rất nhiều cú điện thoại để chị đi tìm em và mẹ em. Tổng giám đốc Khang nói, anh ấy cũng đã dự cảm em có thể có chuyện gì đó. Chỉ có thể trách chị không đủ năng lực, chị tìm hai mẹ con một vòng, ngay cả hàng xóm láng giềng cũng hỏi qua, cũng không hỏi ra được hai người đã đi đâu. Sau đó... Đến lúc xảy ra chuyện, chị mới tìm được hai mẹ con. Tổng giám đốc Khang vừa nghe nói chuyện này, liền bỏ hết tất cả công việc bên kia lập tức quay về."
Lý Thanh nói một hơi rất nhiều.
Du Ánh Tuyết có chút thất thần, hồi lâu, trong mắt ánh lên một tầng sương mù nhàn nhạt.
Muốn nói gì đó, nhưng mà, cuối cùng... Chẳng qua là nặng nề thở dài, không có gì để nói...
Bây giờ, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói ra được...
Sự thật về cái chết của cha, mẹ chết, bỏ con hay không bỏ, tâm nguyện của mẹ...
Thù hận của bà cụ, tổn thương chú Ba gây ra cho cha...
Hết thảy đều vướng mắc một chỗ, khiến cho cô cả người mệt mỏi.
Cô khổ sở thở dài, bỗng nhiên mở miệng: "Thư ký Thanh, có thể phiền chị giúp em trả lại một thứ cho tổng giám đốc Khang của các chị không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!