Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mối Tình Của Vị Tổng Tài Bá Đạo - Du Ánh Tuyết (Dị Bản - Hot)

"Vâng ạ. Theo lịch trình sáng nay thì chắc bây giờ anh ta vẫn còn đang trên máy bay." Kiều Quốc Thiên liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói.

Kiều Thanh Lương gật đầu, ông ta nói: "Anh của con bận rộn như thế, ngày thường con nên giúp đỡ thằng bé nhiều hơn một chút. Nếu so sánh hai đứa với nhau thì con đúng là ngày nào cũng rất rảnh rỗi."

Kiều Quốc Thiên chống gậy đánh golf đứng dưới ánh ban mai, nghe thấy ông cụ nói như vậy thì anh ta chỉ khẽ hừ một tiếng rồi đáp: "Chẳng phải cha cũng biết rõ rằng anh ta chưa bao giờ xem con là em ruột còn gì? Con sẽ giúp anh ta nhưng với điều kiện là anh ta phải ủy quyền cho con một cách cam tâm tình nguyện."

"Anh hai của con đúng là không tin tưởng con nên nó mới là người luôn có thể nắm được quyền lực trong tay như thế. Nếu con muốn thay đổi được nó thì rất đơn giản!" Kiều Thanh Lương vung gậy đánh một quả bóng golf, sau đó ông ta liếc mắt nhìn đứa con út rồi nói tiếp: "Phải làm thật tốt! Có được một bảng thành tích đáng nể thì anh con sẽ phải nhìn con bằng một ánh mắt khác!"

Vẻ mặt Kiều Quốc Thiên trông vô cùng lạnh lùng.

Nhìn anh ta với anh mắt khác à? Từ ngày đầu tiên anh ta bước vào nhà họ Kiều thì có ai là không đối xử lạnh lùng với anh ta không? Đã bao nhiêu năm như thế, ngay cả Kiều Thanh Hằng cũng ngầm mắng anh ta là đồ con rơi ở sau lưng nữa kìa.

Dạo gần đây Kiều Vân Nhung đã thay đổi thái độ khi tiếp xúc với anh ta nhưng đó cũng chỉ là vì cả hai đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi!

Anh ta đã trở thành người nhà họ Kiều từ lúc nào vậy?

Hơn nữa...

Không phải là anh ta không thấy được suy nghĩ của Kiều Phong Khang, rõ ràng là anh muốn giao toàn bộ Tập đoàn Kiều Thanh cho Kiều Minh Đức!

Đến lúc đó thì anh ta và Kiều Vân Nhung chỉ vơ được chút cơm thừa canh cặn còn lại mà thôi!

"Ông Kiều, ông có điện thoại ạ!" Vị trợ lý tiến lên thông báo nên cũng cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ luôn.

Kiều Thanh Lương tháo găng tay ra rồi hỏi: "Ai vậy?"

"Là cô Ánh Tuyết ạ."

Nghe vậy thì Kiều Thanh Lương khẽ cau mày, là Du Ánh Tuyết sao?

Ông ta không do dự giơ di động lên sát tai nghe máy.

"A lô!"

"Cháu chào ông nội, cháu là Ánh Tuyết ạ." Giọng nói của Du Ánh Tuyết vừa trầm thấp vừa có chút mệt mỏi.

"Ông biết, cháu nói đi."

"...Cháu, có một người bạn cũ muốn gặp ông nên cháu muốn hỏi xem bây giờ ông đang ở đâu ạ?"

Kiều Thanh Lương bỗng ngẩn người.

Ba chữ "người bạn cũ" đập thẳng vào trái tim của ông ta khiến bàn tay đang cầm điện thoại di động cũng run lên, hồi lâu sau ông ta mới báo cho cô địa chỉ của sân golf.

Sau khi cúp điện thoại thì Kiều Thanh Lương bỗng trở nên trầm mặc, hồi lâu sau ông ta vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Kiều Quốc Thiên nhìn ông ta mấy lần, rốt cuộc cũng không kìm được vội hỏi: "Cha, cha không sao chứ ạ? Du Ánh Tuyết đã nói gì mà khiến cha cúp điện thoại rồi mà tâm hồn vẫn treo ngược cành cây thế ạ?"

Đến lúc này Kiều Thanh Lương mới tỉnh táo lại như cũ.

Ánh mắt ông ta nhìn về phía Kiều Quốc Thiên dần trở nên sâu thẳm, rồi càng lúc càng phức tạp.

"Đã nhiều năm như vậy mà tại sao ta chưa từng nghe con hỏi chuyện về mẹ đẻ của mình lấy một câu thế? Con chưa từng cảm thấy tò mò à?'

Kiều Quốc Thiên không ngờ ông cụ lại bỗng nhiên nhắc đến người đó, vẻ mặt của anh ta khẽ tái đi. Nhưng những suy nghĩ trong đôi mắt ấy cũng dần biến mất, tất cả lại trở nên phẳng lặng bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh lùng.

"Con không tò mò! Tại sao con phải tò mò về một người phụ nữ cực kỳ vô trách nhiệm như vậy ạ?"

"Đó là do con đã hiểu lầm bà ấy. Bà ấy cũng không phải là một người vô trách nhiệm đâu, nếu thật sự muốn phủ bỏ mọi trách nhiệm thì sao bà ấy có thể chịu đựng được mọi áp lực để sinh con ra như vậy chứ?"

"Cha, con không muốn nói chuyện về bà ta. Cha cũng không phải nói đỡ cho bà ta làm gì, dù bà ta có là người phụ nữ như thế nào thì con cũng không hề có hứng thú muốn tìm hiểu!" Kiều Quốc Thiên đáp, giọng điệu vẫn rất thản nhiên, lạnh lùng.

Thấy vậy thì Kiều Thanh Lương  bỗng thở dài, ông ta lại cảm thấy hổ thẹn.

Lúc Quốc Thiên vẫn còn phải quấn tã đã bị ông ta cướp đi. Khi đó, bà ấy đã gào khóc với dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng, giọng nói đó đến bây giờ vẫn còn vang vọng như ở bên tai, giày vò thần kinh của ông ta.

Mà ngày hôm nay...

Có lẽ bà ấy muốn gặp mặt một lần nhỉ!

Chẳng bao lâu sau.

Du Ánh Tuyết đã xuất hiện ở sân golf với Lâm Vân Thanh.

Đã trôi qua nhiều năm như thế nhưng trong khoảnh khắc Kiều Thanh Lương nhìn thấy Lâm Vân Thanh thì ông ta vẫn cảm thấy rung động như xưa.

Ánh mắt ông ta nhìn bà ấy vô cùng run rẩy, cứ nhìn như thế mãi, chẳng dứt ra nổi.

Mấy năm qua, dấu vết của thời gian đã hằn rõ nét phong sương trên gương mặt của bà ấy. Có lẽ trong những năm này cuộc sống của bà cũng không được suôn sẻ vì trông tâm trạng và vẻ mặt của bà đã kém hơn trước rất nhiều.

Trước đây, ít ra khi ở với Du Tuấn thì nụ cười của bà ấy vẫn rất trong sáng.

Trong sáng đến mức khiến ông ta cảm thấy đố kị.

"Em... trở về lúc nào thế?"

Cuối cùng thì Kiều Thanh Lương cũng lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc này. Nhưng do ông ta quá xúc động nên giọng nói có phần run rẩy.

Mà bàn tay cầm gậy đánh golf của ông ta cũng đã toát đầy mồ hôi từ bao giờ.

"Trở về ư?" Lâm Vân Thanh lặp lại hai chữ này với vẻ nực cười, dường như bà ấy rất căm ghét Kiều Thanh Lương, bà nhìn ông ta rồi nói: "Lẽ nào bà Kiều không nói cho ông biết rằng tôi vẫn luôn ở nước ngoài sao?"

"Sau khi em bỗng nhiên biệt tăm vào sáu năm trước. Bà ấy đã nói với tôi..." Kiều Thanh Lương bỗng im lặng trong giây lát, đôi mắt liếc thấy bà đang ngồi trên xe lăn thì ông ta khẽ cau mày lại rồi nói tiếp: "Em đã gặp chuyện gì vậy? Chân của em bị làm sao thế?"

"Ông hỏi tôi thì chẳng thà đi hỏi thẳng bà Kiều còn hơn." Ngược lại với tâm trạng thấp thỏm của Kiều Thanh Lương, Lâm Vân Thanh lại vẫn luôn bình thản, hơn nữa còn có chút lạnh lùng.

Mà thậm chí giọng điệu của bà ấy còn đanh lại.

Kiều Quốc Thiên đứng bên cạnh cau mày lại như không thể nhìn tiếp nữa, ánh mắt của anh ta đánh giá Lâm Vân Thanh một lượt rồi liếc nhìn Du Ánh Tuyết, sau đó cất lời: "Bà ấy là mẹ cháu à?"

Anh ta hỏi xong thì lại nhìn về phía Lâm Vân Thanh nói tiếp: "Dù có thế nào thì nhà họ Kiều chúng tôi cũng có ơn nuôi dưỡng Du Ánh Tuyết, sao bà lại có thể nói chuyện với cha tôi với thái độ như vậy?"

Lúc này Lâm Vân Thanh mới để ý đến anh ta đang đứng ở bên cạnh. Tâm trạng của bà ấy bỗng cuồn cuộn vô vàn những cảm xúc phức tạp, thậm chí vừa phấn kích lại vừa xúc động, mà đôi mắt của bà cũng trở nên đỏ ửng.

"Quốc Thiên! Cha không cho phép con nói chuyện với mẹ của... Ánh Tuyết với giọng điệu như thế!" Kiều Thanh Lương lên giọng trách mắng anh ta nhưng lời vừa đến bên miệng thì ông ta bỗng vội sửa lại.

"Cậu ấy là... Quốc..." Ánh mắt của Lâm Vân Thanh bỗng như phủ một lớp sương mù, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào Kiều Quốc Thiên, bà ấy cứ nhìn anh ta mãi thôi.

Đến nỗi ngay cả Du Ánh Tuyết cũng nhận ra mẹ của cô có gì đó không đúng.

Trước đây báo chí có đưa tin Kiều Thanh Lương và cha cô có xảy ra mâu thuẫn, lẽ nào là...

Du Ánh Tuyết bỗng giật mình vì suy nghĩ của bản thân, cô lắc đầu liên tục để buộc chính mình phải gạt bỏ nó đi.

Kiều Thanh Lương vội đứng chắn giữa hai người Lâm Vân Thanh và Kiều Quốc Thiên theo bản năng, tiện thể cũng cắt ngang ánh mắt xúc động của bà ấy, ông ta quay lại nói với Kiều Quốc Thiên: "Con đưa Ánh Tuyết đi nghỉ ngơi một lát, cũng mang thêm chút nước trái cây lên cho con bé. Muộn chút hẵng trở về."

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!