Du Ánh Tuyết cười. Cũng đúng, bình thường mọi người hay ngồi ở trước cửa, nhìn người đến người đi. Những chuyện lạ một chút mà họ không biết mới là lạ đấy.
Nhưng mà...
Cô tin rằng đánh giá của tất cả mọi người đối với anh có lẽ cũng giống với bà chủ nhà nhỉ?
Cô lạc quan nghĩ nhất định một ngày nào đó, mẹ của cô sẽ có cách nhìn nhận khác về anh. Hôm nay bà ấy đồng ý cho cô ra ngoài tìm anh chính là một dấu hiệu tốt.
"Ồ?"
Kiều Phong Khang kỳ quái kêu lên một tiếng, kéo Du Ánh Tuyết đang chìm trong suy nghĩ về hiện tại.
"Sao vậy?" Cô ngẩng đầu, chỉ thấy tầm mắt của anh đang hướng về một điểm nào đó.
Du Ánh Tuyết theo ánh mắt của anh nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe đang từ từ dừng lại, cách bọn họ khoảng chừng năm mét.
Rồi sau đó......
Một người đàn ông từ ghế lái bước xuống.
Là Trần Thanh Tùng.
"Chú ba, người đấy là bạn của chú sao?" Du Ánh Tuyết hỏi.
Kiều Phong Khang gật đầu: "Ừ."
Anh cũng không ngờ sẽ trùng hợp như vậy.
Ngay sau đó Trần Thanh Tùng quay người sang chỗ khác, kéo cửa bên ghế phụ ra.
Màn đêm đang ngày càng tối, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt, chiếu đến đôi mắt phức tạp kia. Anh ta và cô gái ở trên xe nhìn nhau một lúc lâu mới bước xuống xe.
"Anh ta có bạn gái rồi à?" Du Ánh Tuyết tò mò hỏi.
Chẳng lẽ bạn gái của anh ta là một cô gái sống ở khu này? Vậy thì thật sự quá thật trùng hợp rồi!
"Có vẻ là như vậy, nhưng mà mới mấy hôm trước cậu ấy mới nói mình đang không có hứng thú nói chuyện yêu đương xong."
"Thế bây giờ chỉ là vui đùa thôi sao?" Du Ánh Tuyết hơi nhíu mày: "Xem ra lại là Hồ Minh Tuấn thứ hai rồi."
"Thanh Tùng không giống như vậy." Kiều Phong Khang còn muốn nói điều gì đó lại bị Du Ánh Tuyết cắt ngang: "A, là cô ấy."
"Em có quen hả?"
"Vâng! Lúc trước cô ấy sống ở cạnh nhà cháu. Nhưng mà sau đó cô ấy đã dọn đi rồi, hình như là đi ra nước ngoài đến năm nay mới về nước, bây giờ lại chuyển đến ở cạnh nhà của cháu. Cô ấy là phóng viên, lúc còn bé cháu luôn nhìn thấy cô ấy mang theo máy ảnh khi đi ra ngoài. Tất cả mọi người điều cảm thấy cô ấy là một người ưu tú, vóc dáng đẹp, sự nghiệp lại tốt, là người mà cháu ngưỡng mộ đó!" Du Ánh Tuyết vừa cười vừa nói, cái đầu nhỏ nhắn quay sang nhìn Kiều Phong Khang hỏi: "Chúng ta có nên đi qua đấy chào hỏi không?"
Kiều Phong Khang lắc đầu: "Để cho bọn họ có không gian riêng, có lẽ Thanh Tùng đang quen với người này."
Dù sao cái dáng vẻ vừa rồi của anh ta cũng không giống với bình thường.
Du Ánh Tuyết ngẫm lại cũng cảm thấy khá hợp lý, liếc nhìn anh ta một cái rồi quay đầu nhìn về phía nhà mình đã sáng đèn: "Cháu phải vào nhà thật rồi, mẹ của cháu ở nhà một mình lâu như vậy cũng làm cho cháu thấy hơi lo lắng."
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, ôm cô chặt trong ngực của mình.
"Ngày mai tôi lại đến."
Du Ánh Tuyết tựa đầu lên vai anh, ngửi mùi hương trên cơ thể của anh, trong lòng cô như được lấp đầy. Một ngày mỏi mệt tại thời khắc này điều tan thành mây khói.
Lưu luyến.
Nhưng cuối cùng vẫn phải quay người.
Lúc cầm chìa khóa mở cửa nhà thì thấy người phụ nữ được Trần Thanh Tùng đưa về cũng đang cầm chìa khóa mở cửa.
Du Ánh Tuyết hơi nghiêng người, miệng nở nụ cười: "Chị Hòa Lâm."
"Chào buổi tối." Dương Hòa Lâm cũng tươi cười chào hỏi. Cô ấy ăn mặc lịch sự, phóng khoáng nhưng cũng không thiếu vẻ đoan trang đảm đang của phụ nữ phương bắc.
Cho đến bây giờ Du Ánh Tuyết vẫn vô cùng ngưỡng mộ cô ấy, nếu Trần Thanh Tùng thật sự thích cô ấy thì cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Nghĩ vậy, Du Ánh Tuyết tò mò hỏi: "Chị và Trần Thanh Tùng đang yêu nhau à?"
Dương Hòa Lâm khẽ giật mình.
Du Ánh Tuyết lè lè lưỡi: "Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi, chị đừng để trong lòng."
"Không phải, bọn chị không phải đang yêu nhau, mà là… bạn bè từng quen biết lúc trước thôi." Dương Hòa Lâm lắc đầu, vẫn cười nhẹ nhàng động lòng người như cũ.
Trong ánh mắt, sự chua xót vô tình để lộ ra, đến Du Ánh Tuyết cũng nhìn ra được quan hệ giữa cô ấy và Trần Thanh Tùng không hề đơn giản.
Chỉ là Trần Thanh Tùng cũng rất phong lưu đó!
"Em có quen Trần Thanh Tùng à?" Dương Hòa Lâm hỏi Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết gật đầu: "Ừm, em có gặp qua mấy lần."
"Vậy em và anh Khang..." Dương Hòa Lâm dừng lại một chút: "Hai người... đang yêu nhau sao?"
Du Ánh Tuyết gật đầu, cười nói: "Vâng ạ."
Dương Hòa Lâm nghe cô nói như vậy, nhìn nụ cười ngọt ngào trên mặt Du Ánh Tuyết, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại không nói nữa.
"Chị Hòa Lâm, trước kia chị đã biết chú ba rồi à?"
"Người em nói là anh Khang sao?" Nhìn Du Ánh Tuyết gật đầu khẳng định Dương Hòa Lâm mới gật đầu: "Có biết, biết từ sáu năm trước, trong một sự kiện..."
Nói đến đây, ánh mắt của Dương Hòa Lâm nhìn chằm chằm vào Du Ánh Tuyết một lúc lâu. Du Ánh Tuyết nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Sự kiện gì vậy?"
Là ảo giác sao? Sao cô lại cảm thấy ánh mắt của chị Hòa Lâm có hơi kỳ lạ. Ánh mắt đó giống như đang nói rằng sự kiện kia có liên quan đến cô vậy.
"Không có gì, đều là những chuyện đã qua rất lâu rồi nên không cần nhắc đến nữa." Dương Hòa Lâm lắc đầu chuyển chủ đề: "Chỉ là chị thấy hơi ngạc nhiên vì hai người yêu nhau. Nếu như chị không nhớ nhầm, hình như em kém chị mười tuổi, hiện tại mới chỉ có mười tám tuổi thôi."