“Mẹ em đâu?” Kiều Phong Khang nhìn quanh một vòng, chưa thấy được người.
“A, đúng rồi!” Du Ánh Tuyết quay đầu lại nhìn: “Cháu phải nhanh đi tìm mẹ, chú… nếu không chú ra bên ngoài siêu thị chờ đi? Đừng nên cho mẹ cháu biết chú đến đây, nếu không sau này có lẽ sẽ không cho cháu ra ngoài nữa đấy, vậy thì càng không xong rồi.”
Kiều Phong Khang không muốn khiến Du Ánh Tuyết khó xử, vì thế bèn gật đầu.
Bàn tay Du Ánh Tuyết chậm rãi rút khỏi tay anh, đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn anh. Cuối cùng sợ mẹ nghi ngờ nên nhanh chóng chọn xong gừng và rau dưa rồi bước nhanh về phía bà ấy.
Tâm trạng vốn đang hạ xuống nháy mắt lại nhấc lên, giống như ánh mặt trời chiếu vào trong góc tối trong lòng vậy.
“Đã chọn xong rồi sao?”
Lâm Vân Thanh đang chọn gà, nhìn thấy con gái đến đây thì hỏi.
“Dạ, mua một ít rau dưa, đủ ăn một ngày.”
Lâm Vân Thanh xem ra dưa rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, không bỏ qua ánh mắt ngập tràn ánh sáng trong mắt Du Ánh Tuyết, tò mò hỏi: “Có chuyện gì vui vẻ sao?”
Du Ánh Tuyết ngẩn ra.
Chột dạ.
Cô sợ mẹ nhìn ra, vì thế vội lắc đầu nói: “Không có ạ, chỉ là cảm thấy… ra ngoài hít thở không khí thật thoải mái.”
Lâm Vân Thanh cũng không nhận ra có gì khả nghi.
“Đi thôi, chúng ta đi chọn thêm chút đồ khác nữa.”
Du Ánh Tuyết nghe lời đẩy mẹ đi đến khu thực phẩm.
Vừa mới lướt qua kệ để thực phẩm chín, Du Ánh Tuyết vừa nhìn đã phát hiện bên kệ để hàng có một hình bóng quen thuộc.
Trái tim nhảy lên, cô thừa dịp mẹ không chú ý đã lùi về.
Cánh một khoảng vài mét, Kiều Phong Khang đứng ở bên cạnh kệ bày hàng nhìn cô. Bàn tay đặt trong túi, ánh mắt sâu thẳm, Du Ánh Tuyết cũng cười theo.
Toàn bộ quá trình, cô đi qua kệ để hàng nào thì phía bên kia nhất định sẽ có anh.
Hai người, cách nhau khoảng vài mét, lặng yên đi cùng nhau.
Ngẫu nhiên sẽ quay lại nhìn nhau, tuy rằng không có nói lời nào nhưng lại có thể làm cho đối phương cảm nhận được tình cảm và tiếng lòng của nhau.
Du Ánh Tuyết cẩn thận sợ mẹ phát hiện, giống như là đang đi ăn trộm. Đến ánh mắt cũng không dám nhìn quá lâu.
Thật lo sợ quá mà!
Nhưng loại cảm giác này không ngờ lại thật sự ngọt ngào đến mức không nói nên lời như vậy.
Ba người thong thả kết thúc cuộc đi dạo kỳ lạ này. Lâm Vân Thanh đánh giá Du Ánh Tuyết vài lần, Du Ánh Tuyết vô cùng chột dạ không dám đối diện với ánh mắt của mẹ.
Lúc vào khu nhà lại gặp lại bà chủ nhà, bà ấy nhiệt tình chào hỏi: “Mua nhiều đồ như vậy sao?”
“Đúng vậy. Trưa mai cháu sẽ hầm gà, dì nhớ đến nếm thử tay nghề của cháu nhé.” Du Ánh Tuyết nhiệt tình mời.
“Được đó, có cơ hội nhất định sẽ đến.” Bà chủ nhà cười trả lời. Ánh mắt vô tình nhìn về phía người đàn ông đứng cách xa Du Ánh Tuyết vài mét, cười nói với Lâm Vân Thanh, nhỏ giọng nói: “Khó trách Du Ánh Tuyết nhà cô không nghe lời cô, nếu tôi có bạn trai hiếu thuận mà còn đẹp trai như vậy, tôi cũng không nghe lời cô.”
Lâm Vân Thanh giả vờ nghe không hiểu, kỳ quái nhìn bà chủ nhà.
Có gì kỳ lạ ở đây?
“Cô còn không biết à? Cô vào xem đi, vật dụng trong nhà cô đều đổi thành đồ mới hết rồi. Còn cô nữa, đừng dùng tư tưởng cũ kỹ không cho phép Du Ánh Tuyết và cậu ta ở bên nhau. Cô xem, không phải hai người cũng khá tốt sao? Rất xứng đôi! Nếu con gái tôi có thể giống như con gái cô, tìm được một người bạn trai có năng lực như vậy thì đúng là vô cùng tốt mà.”
Bà chủ nhà nói xong lời cuối cùng, giọng điệu đều tràn đầy hâm mộ.
Lâm Vân Thanh nhìn theo tầm mắt bà ấy, quay đầu lại, ánh mắt có hơi lạnh đi.
Dưới ánh nắng chiều mờ ảo, Kiều Phong Khang im lặng đứng cách đó vài mét.
Cho dù bị bà ấy nhìn thấy, vẻ mặt anh cũng chỉ thản nhiên, cho dù giờ phút này vẻ mặt bà ấy khó coi thế nào thì anh cũng chỉ hơi gật nhẹ đầu chào hỏi.
Du Ánh Tuyết đứng bên cạnh vừa khép nép vừa lo lắng bất an.
Ánh mắt chột dạ đảo qua Kiều Phong Khang rồi lại đảo lại Lâm Vân Thanh, dáng vẻ của cô khiến cho Lâm Vân Thanh cảm thấy có chút không đành lòng.
“Mẹ…” Du Ánh Tuyết nhỏ giọng gọi một tiếng, tay siết chặt tay cầm xe lăn.
Cuối cùng Lâm Vân Thanh cũng hiểu rõ, tại sao chỉ đi dạo siêu thị mà cũng có thể làm con nhóc này vui vẻ thành như vậy!
Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, vì thế Lâm Vân Thanh cũng không nói thêm gì, chỉ cố ý xụ mặt rồi cứng rắn nói: “Ánh Tuyết, đi về!”
Du Ánh Tuyết dạ một tiếng, quay đầu ảm đạm nhìn Kiều Phong Khang, cuối cùng vẫn đẩy Lâm Vân Thanh về nhà.
Rõ ràng chỉ cách nhau khoảng mấy mét, nhưng cô cứ liên tục quay đầu lại nhìn anh.
Du Ánh Tuyết lấy chìa khóa mở cửa, vừa thấy căn phòng, Lâm Vân Thanh đã hoàn toàn ngẩn người.
Quả nhiên, giống như bà chủ nhà nói, toàn bộ đồ vật bên trong đều trở nên rực rỡ hẳn ra.
Trong lòng khẽ run lên.
Vẻ mặt Lâm Vân Thanh cũng hơi hòa hoãn lại, nhưng sau đó lại vờ nhăn mày, oán giận nói: “Chủ nhà này thật là, tại sao lại thừa dịp chúng ta không ở đây mà đưa chìa khóa cho người ngoài như vậy chứ?”
“Mẹ, mẹ xem nè, đây là tủ lạnh mới nhất trên thị trường đó!” Du Ánh Tuyết ra vẻ nhẹ nhàng, đặt tất cả đồ vật mua về vào trong tủ lạnh: “Cái tủ lạnh kia cũ quá rồi, đến đông lạnh cũng không nổi, thịt cá đều không để được quá hai ngày. Bây giờ thật tốt, có để bao nhiêu ngày cũng không có vấn đề gì.”
“Ôi còn nữa kìa, ở đây có máy ép, sau này mẹ muốn uống nước trái cây gì con đều sẽ ép cho mẹ được. A, còn có lò nướng nữa nè, tối nay con sẽ học cách nướng bánh mì.”
Du Ánh Tuyết nói liên tục, vừa nói vừa sắp xếp các dụng cụ vừa được chuyển đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!