“Không sao cả, mẹ ở chỗ này chờ con. Con đẩy mẹ đi tới đi lui cũng vất vả rồi.”
Du Ánh Tuyết ngẫm nghĩ một chút, lại nhờ nhân viên giúp đỡ trong siêu thị đến đứng cạnh hai phút, rồi vội vàng chạy đến khu rau dưa chọn gừng và một chút đồ ăn sáng.
Cô đang chọn gừng, cô gái bên cạnh luôn nói chuyện điện thoại. Hiển nhiên người đầu bên kia là bạn trai, hai người vẫn luôn sến súa nói chuyện với nhau, rất ân ái.
Du Ánh Tuyết nghe vậy thì cảm thấy hâm mộ không thôi.
Thật sự… rất nhớ rất nhớ anh, cho dù nghe thấy một chút giọng nói của anh thôi cũng đủ rồi…
Trong đầu, bỗng nhiên xẹt qua một ý niệm. Du Ánh Tuyết quay đầu nhìn lại khu vực tươi sống, người đến người đi cách trở, mẹ cũng không nhìn thấy cô bên này.
“Xin chào… Xin lỗi cô gái, cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một lát được không? Tôi gọi một cuộc điện thoại rất quan trọng, sẽ nhanh trả lại cho cô thôi.”
Chờ cô gái gọi điện xong, Du Ánh Tuyết mặt dày hỏi.
Đầu tiên cô gái có hơi kinh ngạc, rồi lại cảnh giác đánh giá cô hồi lâu.
Du Ánh Tuyết cười khanh khách: “Tôi không phải người xấu.”
Cô thật sự không giống người xấu. Hơn nữa dù sao vẫn là học sinh, vừa nhìn trong rất đơn thuần sạch sẽ, đối phương sau một hồi chần chừ cũng quyết định cho cô mượn điện thoại.
“Cô gọi nhanh đi, tôi còn có việc.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Du Ánh Tuyết nhận lấy di động, liên tục nói cảm ơn.
Cái dãy số kia cô cực kỳ quen thuộc. Lúc gọi qua, nghe di động vang lên tiếng “tút tút”, cô khẩn trương đến mức siết chặt bàn tay lại.
Thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại khu vực thực phẩm tươi sống.
Đầu bên kia chậm chạp không nghe điện thoại, càng làm cho lòng cô nóng như lửa đốt.
“Nhận điện thoại! Nhanh nhận điện thoại đi!” Cái miệng nhỏ của Du Ánh Tuyết không ngừng lẩm bẩm, ngón tay bẻ củ gừng.
Điện thoại vang lên thêm một tiếng, càng làm cho trái tim cô lạnh đi một chút, chìm xuống đáy vực, khi muốn cúp điện thoại…
“Alo.” Giọng nói quen thuộc vang lên.
Một tiếng kia, giống như là có ma lực đánh thẳng vào trong lòng Du Ánh Tuyết.
Cô cầm di động, cười ngây ngô. Qua hồi lâu, tâm trạng cô vẫn kích động đến mức nói không nên lời.
“Ánh Tuyết, là em sao?”
Kiều Phong Khang ở đầu bên kia lên tiếng hỏi.
Cho dù cô không nói gì nhưng qua tiếng hít thở anh cũng có thể dễ dàng đoán ra đó là cô.
“… Vâng, là cháu.” Du Ánh Tuyết trả lời anh.
Cô nắm chặt điện thoại, vô cùng lưu luyến âm thanh của anh.
Hai ngày nay, trong lòng cô luôn nhớ đến anh, nhưng không vì một cuộc điện thoại này mà hòa tan, ngược lại là càng tích càng sâu.
“Đây là số của ai?”
“Cháu… tùy tiện tìm một người tốt bụng để gọi nhờ điện thoại cho chú. Di động cháu bị mẹ tịch thu, luôn tắt máy. Chú ở đâu vậy? Bên chỗ chú có hơi ồn đấy.”
Kiều Phong Khang không có trả lời, chỉ hỏi: “Em đang mua cái gì?”
“Gừng, ngày mai em định xuống bếp hầm gà.” Kiều Phong Khang im lặng chớp mắt.
Nghe cô nói xuống bếp, trong lòng anh có hơi không đành lòng.
“Mệt không?”
“… Không mệt.” Du Ánh Tuyết cười nhẹ: “Được chăm sóc mẹ, cháu cảm thấy rất hạnh phúc.”
Trong chốc lát Kiều Phong Khang không nói gì, Du Ánh Tuyết có thể cảm nhận được anh đang di chuyển. Cô đang muốn hỏi anh định đi đâu, nhưng chỉ nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Ánh Tuyết, ngẩng đầu.”
Du Ánh Tuyết nghi ngờ chớp mắt một cái.
Vừa ngẩng đầu, bóng dáng vô cùng quen thuộc cứ không lường trước được đánh thẳng vào trong mắt cô.
Cô không thể ngờ được, chỉ cảm thấy nhất định mình đang nằm mơ.
Xoa xoa mắt, nhưng mà người đàn ông kia cũng không có biến mất, còn cầm điện thoại đứng ở đó, chăm chú bình tĩnh nhìn cô.
Anh, thật sự đến!
Không báo trước mà xuất hiện trong tầm mặt cô!
Hốc mắt Du Ánh Tuyết phiếm hồng, suýt nữa thì đã quên trả điện thoại di động cho cô gái đứng bên cạnh. Chờ đối phương gọi cô, cô mới hoàn toàn tỉnh táo.
“Xin lỗi, rất xin lỗi! Cảm ơn, vô cùng cảm ơn!” Du Ánh Tuyết trả điện thoại cho đối phương rồi luôn miệng nói cảm ơn nói xin lỗi.
Rồi cô cực kỳ kích động, chạy như bay về phía anh.
Kiều Phong Khang cúp điện thoại, dang hai tay ra chờ cô nhào vào, ôm chặt cô vào trong lòng.
Du Ánh Tuyết vùi đầu thật sâu vào lòng anh. Một tay Kiều Phong Khang đỡ eo cô, một tay đỡ cái ót cô, ôm cô thật chặt.
Không biết hai người ôm nhau bao lâu, cuối cùng Du Ánh Tuyết mới quyến luyến không buông thoát ra khỏi lồng ngực anh.
Ngửa đầu, bình tĩnh nhìn anh, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Sao chú lại đến đây?”
“Vừa nãy đến nhà em, gặp được bà chủ nhà. Bà ấy nói cho tôi biết hai mẹ con em đến siêu thị, vì thế nên tôi đến đây.”
Du Ánh Tuyết nhìn anh cười.
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, chạm lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô rồi nhíu mày hỏi: “Có phải em lại gầy đi rồi không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!