“Chú đừng nói mẹ cháu như vậy. Cho dù thế nào, bà ấy cũng là mẹ cháu. Vừa nãy cũng không phải mẹ ép cháu quỳ, là tự cháu...” Kiều Phong Khang dở khóc dở cười. Cho nên, ở trong mắt cô, tính tình anh tệ như vậy sao?
“Biết rồi, nhanh đi ra ngoài đi. Người lớn nói chuyện, con nít không được nghe.” Anh yêu chiều vỗ vỗ đầu cô, cho Du Ánh Tuyết một ánh mắt an tâm đi.
“Vậy được rồi.” Du Ánh Tuyết lập tức nghe lời. Giao cho anh đúng là một lựa chọn đúng đắn.
Mắt Kiều Phong Khang lại nhìn xuống đầu gối của cô, dặn dò: “Lấy cái ghế dựa bên ngoài ra mà ngồi, rồi xoa đầu gối đi.”
“Dạ.” Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhìn mẹ một cái, cuối cùng mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn hai người Kiều Phong Khang và Lâm Vân Thanh.
Kiều Phong Khang không nói chuyện ngay, anh ngồi xổm xuống, nhặt mảnh vỡ của ly nước lên, hành động rất kiên nhẫn.
Lâm Vân Thanh nhìn anh, thở dài, cuối cùng bà ấy cũng phá vỡ im lặng: “Nếu muốn tôi đồng ý để hai người bên nhau, vậy thì cậu không cần tốn công nói làm gì. Từ đầu đến giờ cậu biết rõ không phải tôi gây rối vô cớ, tôi hoàn toàn không có lý do gì để ngăn cản không cho hai người ở bên nhau.”
“Tính cách tôi thế nào, có lẽ dì cũng đã biết rõ rồi.” Kiều Phong Khang kéo ghế dựa, ngồi xuống mép giường.
Anh rũ mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Vân Thanh, nhưng khí phách kiên nghị trong ánh mắt và giọng nói lại không chút nào giảm bớt: “Du Ánh Tuyết là người phụ nữ của tôi, cho dù có phải đánh đổi cả thiên hạ to lớn tôi cũng không từ bỏ, tôi nhất định phải có được cô ấy!”
“Đây là tình yêu của cậu sao?” Lâm Vân Thanh nhíu chặt mày.
Ánh mắt Kiêu Phòng Kinh càng nặng nề, mấp máy đôi môi mỏng rồi nói: “Trên đời này, không có một ai yêu cô ấy hơn tôi!”
Anh hơi ngừng lại, rồi bổ sung thêm ba chữ: “Bao gồm dì!”
Trịnh trọng, kiên định như vậy, lại còn thành tâm đến thế. Lâm Vân Thanh nghe thấy những lời này cũng cảm thấy chấn động.
Người đàn ông này đã nói ra, nhất định sẽ làm được.
Nếu Du Ánh Tuyết thật sự ở cạnh người đàn ông này, nhất định sẽ được hạnh phúc. Nhưng mà…
Bà cụ Kiều…
Nhớ tới bà cụ, trong lòng Lâm Vân Thanh lại rùng mình. Tiện đà, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhắm mắt: “Nếu cậu yêu con bé, vậy thì hãy cách xa con bé ra, đừng hại nó nữa!”
“Hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với dì, chứ không phải là để trưng cầu ý kiến của dì.” Kiều Phong Khang đứng lên: “Tôi chỉ muốn thông báo dì một tiếng, cho dù dì có phản đối thế nào thì đều sẽ không thay đổi được quyết định của tôi.”
“Cậu Khang!” Tiếng gọi nức nở của Lâm Vân Thanh.
Kiều Phong Khang rũ mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt của bà ấy. Trong mắt anh không có một tia sáng nào: “Người phụ nữ của tôi, trừ khi tôi chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!”
Lâm Vân Thanh chấn động.
Sự bướng bỉnh trong mắt người đàn ông làm cho người khác không cách nào nghi ngờ được.
Có lẽ là được di truyền từ cha anh. Năm đó, Kiều Thanh Lương cũng bá đạo như vậy, khiến cho bà ấy không thể nào phản kháng được.
Lâm Vân Thanh không muốn nhớ lại người đàn ông kia nữa.
Có điều, người đàn ông kiêu ngạo giống như Kiều Phong Khang sẽ có thể chịu đựng được trong bao lâu đây?
“Du Ánh Tuyết, con vào đi!” Lâm Vân Thanh biết mình không thể nào thuyết phục được Kiều Phong Khang nên không muốn tiếp tục nói chuyện với anh nữa, chỉ lớn giọng nói Du Ánh Tuyết đang đứng ngoài cửa.
Du Ánh Tuyết sầu khổ ngồi ở bên ngoài, lo lắng sốt ruột. Nghe thấy mẹ gọi, trong lòng càng lo sợ bất an hơn.
Bàn tay đang xoa đầu gối hơi ngừng lại, cô lập tức đứng dậy, đẩy cửa đi vào.
Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt không tốt của mẹ đang nằm trên giường, rồi lại nhìn Kiều Phong Khang
“Mẹ.” Cô nhẹ gọi một tiếng.
“Tiễn cậu Khang về đi.”
“…” Du Ánh Tuyết nhìn Kiều Phong Khang. Anh hơi gật đầu, điều nên nói anh đều đã nói, tương lai còn dài, không cần phải nóng nảy trong nhất thời.
Du Ánh Tuyết nghe lời tiễn Kiều Phong Khang ra cửa.
Hai người đứng ở bên cửa xe. Du Ánh Tuyết quay đầu lại, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía căn phòng: “Cháu... muốn đi vào. Mẹ cháu đang ở một mình trong đó, cháu không yên tâm.”
Kiều Phong Khang giữ chặt cô, nhìn thẳng vào trong mắt cô: “Không cho lùi bước, biết chưa?”
Du Ánh Tuyết mím môi, gật đầu: “Cháu biết rồi, đúng rồi…”
Dường như nhớ ra gì đó, vì thế Du Ánh Tuyết ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú có biết mẹ cháu có liên quan gì đến nhà họ Kiều của chú hay không?”
Kiều Phong Khang sửng sốt, hơi nhíu mày lại.
“Ai nói?”
“Cháu tự đoán. Nếu không, mẹ cháu sẽ không có lý do gì lại phản đối chúng ta ở bên nhau như vậy.”
“…” Kiều Phong Khang trầm ngâm, ánh mắt xẹt qua một tia phức tạp, im lặng bỏ qua đề tài này: “Đừng suy nghĩ linh tinh. Tối nay tôi sẽ mời một điều dưỡng mới đến đây, em ngoan ngoãn lên lớp học đi.”
Kết quả…
Điều dưỡng mà Kiều Phong Khang tìm đến đã bị Lâm Vân Thanh từ chối thẳng thừng. Bà ấy tự mình tìm một người khác, tự trả lương, chăm sóc ăn uống và cuộc sống hằng ngày.
Nhưng cuối cùng Du Ánh Tuyết vẫn định bảo lưu kết quả. Vốn dĩ Lâm Vân Thanh không chịu, nhưng mà Du Ánh Tuyết rất kiên trì.
Ít nhất là phải qua hết tháng này đã, nếu trong tháng này mà mẹ đỡ hơn một chút thì mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu không, với sức khỏe bây giờ của mẹ, cô đến trường đi học cũng không thể nào an tâm mà học tập được.
Điều dưỡng chỉ chịu trách nhiệm chăm lo cuộc sống hàng này, mấy chuyện nấu cơm này, vốn Kiều Phong Khang định tìm đầu bếp đến đây nhưng mà Lâm Vân Thanh lại trực tiếp từ chối.
Vì thế Du Ánh Tuyết bắt đầu học xuống bếp, dựa theo thực chuẩn bị thức ăn, thay đổi một chút cũng cảm thấy mới mẻ.
Nhìn những món ăn dần được mình làm cho càng thêm ngon lành, mỹ vị, trong đầu cô chỉ toàn là hình bóng của Kiều Phong Khang.
Ừ thì…
Với lại, trước kia chú ba cũng từng ăn đồ ăn mà cô nấu. Khi đó cô chỉ là tay mơ trong phòng bếp, nấu ăn nhất định rất dở.
Không biết bây giờ nếu anh được nếm lại, sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Du Ánh Tuyết cảm thán.
Cô nghiêng đầu nhìn thức ăn mình mới múc ra khỏi nồi, khẽ cong môi.
Thật muốn để anh nếm được tay nghề của cô, nhất định là anh sẽ khen cô nhỉ?
“Vậy cũng tốt, hít thở không khí sẽ làm tâm trạng tốt hơn.”
Chào tạm biệt bà chủ nhà xong, Du Ánh Tuyết đẩy Lâm Vân Thanh đi thẳng đến siêu thị.
Vào giờ này, trong siêu thị có không ít người.
Có cặp đôi, có vợ chồng trẻ, còn có một nhà ba người.
Du Ánh Tuyết đẩy mẹ đi thẳng vào bên trong. Nhìn từng đôi từng đôi thân mật tay trong tay, nhìn đứa bé non nớt đáng yêu, trong lòng không khỏi sinh ra hâm mộ.
Hình như cô và chú ba chưa từng đi dạo siêu thị cùng nhau…
Tương lai, chờ bọn họ kết hôn, có con, cô nghĩ… cô cũng muốn nắm tay con đi dạo như vậy, hơn nữa còn sẽ mặc quần áo gia đình.
Cô nghĩ…
Con của cô và chú ba nhất định sẽ rất xinh đẹp! Gen của anh ưu tú như vậy, mà gen của cô cũng không tệ.
“Ánh Tuyết, nghĩ cái gì vậy? Hoàn hồn đi.”
Giọng nói của Lâm Vân Thanh kéo suy nghĩ của cô về thực tại.
Lúc này Du Ánh Tuyết mới kinh ngạc nhận ra cô đang miên man nghĩ về chuyện con cái. Bản thân mình vẫn chỉ là một đứa trẻ, thế mà lại dám ảo tưởng đến con của mình với chú ba.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!