“Yêu?” Lâm Vân Thanh bật cười, trong mắt ánh lên nước mắt: “Du Ánh Tuyết, đừng tưởng rằng yêu đương là chuyện dễ dàng như vậy. Trên thực tế, tình yêu về sau sẽ có rất nhiều điều xấu xa mà con không thể tưởng tượng được đâu.”
“Con không cần biết về sau sẽ như thế nào, nhưng mà... ít nhất con biết rằng bây giờ con rất tốt.” Du Ánh Tuyết giữ vững.
Bởi vì yêu, nên tất cả mới có thể kiên trì như thế.
“Tốt sao? Con có biết nhà họ Kiều...” Lâm Vân Thanh nói đến đây thì bỗng nhiên dừng lại. Giờ phút này, bà ấy muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ say đắm của con gái thì từ đầu đến cuối lại không thể mở miệng được.
Làm sao bà ấy đành lòng đánh tan giấc mộng tình yêu tốt đẹp của con gái mình chứ?
“Mẹ, mẹ muốn nói gì vậy?”
Du Ánh Tuyết thấy mẹ không tiếp tục nói hết câu thì lên tiếng chất vấn.
Dáng vẻ mẹ muốn nói lại thôi khiến cho cô vô cùng tò mò, cô luôn cảm thấy sau lưng chuyện này có rất nhiều chuyện liên quan đến nhà họ Kiều mà cô không biết.
“Không có gì cả...” Lâm Vân Thanh lắc đầu: “Nếu như con vì cậu ấy mà quỳ xuống như vậy thì cứ quỳ đi, nhưng mà con phải biết rằng cho dù con quỳ bao lâu đi nữa thì mẹ cũng không thay đổi quyết định đâu.”
Du Ánh Tuyết vẫn luôn quỳ ở mép giường.
Mười phút sau, đầu gối đã đau nhói.
Hai mươi phút sau, hai chân vừa đau vừa tê dại.
Nhưng mà từ đầu đến cuối lưng của cô vẫn luôn ưỡn lên thẳng tắp, chưa từng dao động.
Lâm Vân Thanh nhắm chặt hai mắt lại, nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý đến cô nữa.
Bà chủ nhà ngồi một lát, thấy tình hình rối rắm như thế cũng không dám ở lâu, đành lên tiếng rời đi.
Toàn bộ căn phòng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, chỉ có đôi mắt luôn luôn mở ra đã bán đứng tâm trạng lúc này của Lâm Vân Thanh.
Trước cửa, bỗng nhiên xuất hiện một bóng hình cao lớn.
Du Ánh Tuyết khẽ ngẩng đầu lên.
Bóng người quen thuộc đột nhiên đập vào mắt cô.
Giống như nơi vị trí mềm mại nhất trong ngực vừa bị chạm vào, tất cả những đau đớn khổ sở khi nhìn thấy anh đều được thu lại, vô cùng yên tâm. Du Ánh Tuyết nhìn thấy anh, chóp mũi lập tức chua xót.
Gần như cô lập tức muốn xông qua đó, vùi đầu vào ngực anh.
Lâm Vân Thanh cũng nhìn thấy anh, trong ánh mắt đều tràn đầy vẻ lạnh lùng.
Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm, chào hỏi bà ấy: “Dì Thanh.”
Anh cũng không để ý đến Lâm Vân Thanh không hề mời mình vào cửa, Kiều Phong Khang tự mình bước đến bên cạnh Du Ánh Tuyết.
Kể từ khi anh xuất hiện, đến khi anh bước đến gần cô lúc này, tầm mắt Du Ánh Tuyết vẫn luôn si ngốc dừng trên người anh.
Biết rõ mẹ không thích bọn họ ở bên nhau, nhưng mà...
Người đàn ông này có một loại ma lực giống như khoác ánh hào quang vậy, khiến cho cô không thể dời mắt đi được.
“Đứng lên đi.” Kiều Phong Khang giơ tay bắt lấy cánh tay Du Ánh Tuyết.
Chân mày anh khẽ nhíu lại, làm sao anh nhẫn tâm để Du Ánh Tuyết chịu khổ như vậy chứ?
“...” Du Ánh Tuyết lắc đầu, tiếp tục giữ vững.
Kiều Phong Khang không nói lời nào, trực tiếp kéo cô từ dưới đất đứng lên. Hai chân cô đã quỳ đến mức tê rần, không hề có một chút sức lực nào cả. Lúc này, bị anh ôm kéo lên như thế, cả người cô đều đứng không vững ngã vào trong ngực anh, để mặc anh ôm lấy mình.
“Quỳ bao lâu rồi?”
Chân mày anh càng nhíu chặt hơn.
“... Không lâu lắm.” Du Ánh Tuyết cẩn thận nhìn đến mẹ đang nằm trên giường.
Rõ ràng cô cũng nhận thấy, sau khi mình được kéo lên, trên mặt mẹ cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Mẹ cháu đang ở đây, chú đừng có lạnh mặt mà...” Du Ánh Tuyết kéo lấy tay áo của anh, nhỏ giọng nói với Kiều Phong Khang.
Gương mặt lạnh băng của anh thật sự rất dọa người.
Thật ra cô cũng đã quen rồi nhưng mà cô lại sợ mẹ sẽ càng có ấn tượng kém với anh hơn nữa.
Bây giờ Kiều Phong Khang không hề quan tâm đến hình tượng của bản thân, anh chỉ tự ý ngồi xổm người xuống. Trên đầu gối cô đã quỳ thành một vết bầm màu tím, khiến chân mày anh lập tức chau lại.
Còn dám nói là quỳ không bao lâu!
Anh cúi người xuống xoa xoa đầu gối cho cô, rất cẩn thận, rất dịu dàng.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến khiến trong lòng Du Ánh Tuyết như được chảy qua một dòng nước ấm.
Từ trên nhìn xuống dưới, cô chỉ có thể nhìn thấy sau ót của anh. Thế nhưng Du Ánh Tuyết biết...
Giờ phút này, trên gương mặt tuấn tú kia nhất định tràn ngập sự quan tâm cô.
Cô nghĩ nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì người ngoài nhất định rất khó tưởng tượng được Kiều Phong Khang cao ngạo trước nay cũng có thời khắc như vậy...
Nhưng mà thời khắc anh dịu dàng đều chỉ thuộc về một mình Du Ánh Tuyết cô mà thôi!
Cô có tài đức gì chứ?
“Còn đau không?”
Kiều Phong Khang hỏi.
Giọng nói trầm thấp kéo lại suy nghĩ của Du Ánh Tuyết, cô động tình đưa mắt nhìn anh, lắc đầu nói: “Không đau...”
“Em không có cảm giác gì sao? Đã bầm tím thành như vậy rồi mà còn không đau à?”
Anh tức giận, giọng nói vẫn hung dữ như cũ. Thế nhưng sự quan tâm lại vô cùng rõ ràng, không thể nghi ngờ được.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!