Ông cụ không được tự nhiên trước ánh mắt nhìn mình chằm chằm của bà cụ, lông mày ông cụ nhíu lại: “Vì sao lại nhìn tôi như vậy chứ?”
"Lúc trước, thời điểm Phong Khang dẫn Du Ánh Tuyết đến nhà họ Kiều, không phải ông nói muốn điều tra thân phận của con bé sao?"
Ông cụ sửng sốt, hiển nhiên là ông cụ không nghĩ tới như thế nào mà bà cụ lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này. “Khụ” Một tiếng, ông cụ phụng phịu, lạnh lùng, nghiêm túc nói: "Lúc ấy không phải là tôi đã nói với bà rồi sao? Không có cái gì để tra cả. Phong Khang cũng đã nói là cha mẹ của đứa nhỏ đó đều đã mất. Tôi mà điều tra thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Bà cứ tập trung ăn cơm thật ngon đi, đừng nghĩ ngợi đến mấy chuyện lung tung nữa.”
Bà cụ bướng bỉnh nhìn chằm chằm người chồng của chính mình: “Hiện tại, Du Ánh Tuyết cũng không còn nhỏ, ông có cảm thấy con bé càng lớn càng giống của một người bạn cũ của ông hay không?”
Sắc mặt ông cụ thay đổi, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận: “Thật không hiểu bà đang nói cái gì mà. Tôi không ăn nữa.”
Ông cụ trừng mắt, liếc nhìn bà cụ một cái, ném đôi đũa trong tay xuống rồi đứng lên.
Không khí cả nhà ăn lập tức đông lạnh.
Bà cụ ngồi thẳng người ở ghế trên nhìn bóng dáng kia rời đi, càng ngày càng siết chặt chiếc thía nắm trong lòng bàn tay.
Đáy mắt hiện lên sự căm hận sâu đậm.
Quả nhiên là vậy. Ông cụ biết rõ người mẹ ruột của đứa nhỏ Du Ánh Tuyết kia là ai. Cho nên ông cụ mới có tấm lòng thương hại đó, không can thiệp đến việc cô ở tại nhà họ Kiều.
Nhưng mà...
Ông cụ đã quên, ngày xưa đứa con út của bọn họ đã chết ở trên tay người phụ nữ đó.
"Bà chủ."
Đúng lúc bà cụ đang đắm chìm trong câu chuyện quá khứ đau đớn này thì một người làm đi vào, nói: "Người khách được bà mời đã tới rồi ạ.”
Bà cụ điều chỉnh lại biểu cảm, nghiêm nghị nói: “Bảo anh ta chờ ở phòng khách.”
"Vâng ạ."
Người làm xoay người đi tới phòng khách. Bà cụ thu bớt lại vẻ mặt tàn khốc, tao nhã lau sạch miệng rồi mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng khách có một người trẻ tuổi đang đứng đó.
Anh ta nhìn thấy bà cụ đi ra, lập tức lấy ra một cái phong thư rồi đưa cho bà cụ: "Bà cụ, đây là tư liệu mà bà muốn tôi điều tra. Bệnh án của người phụ nữ đó đăng ký ở bệnh viện để tên là Lâm Vân Thanh. Quả thật là bà ấy đang nằm ở phòng bệnh vip của bệnh viện, nguyên nhân là trước đó không lâu bị ngã dẫn đến bị thương ở chân. Hơn nữa, theo điều tra cho thấy, tất cả chi phí chữa bệnh của bà ấy tính đến hiện tại đều là tổng giám đốc Khang chi trả. Mỗi ngày, tổng giám đốc Khang đều đến bệnh viện thăm nom, rất có lòng. Về phần cô Ánh Tuyết thì nghe nói là chỉ cuối tuần mới đến bệnh viện. Theo như lời nói của y tá ở bệnh viện thì cô Ánh Tuyết chính là người con gái ruột mà Lâm Vân Thanh đang tìm kiếm gần đây.”
Đôi con ngươi của bà cụ trầm xuống.
Dường như là lập tức mở phong thư ra.
Bên trong, bức ảnh đầu tiên dần lộ ra khiến cho sắc mặt bà cụ càng thêm âm u.
"Đây là Lâm Vân Thanh?"
"Đúng vậy, bà cụ, chính là người này."
Quả nhiên. . .
Ngoại trừ người phụ nữ đó ra thì còn có thể là ai?
Nhưng mà...
Chính đứa con ruột của mình tự nhiên mỗi ngày lại đi tới bệnh viện tỏ vẻ nịnh bợ với người phụ nữ mà bà cụ hận nhất.
Hơn nữa, không tính nhà họ Kiều bọn họ đã giúp Lâm Vân Thường nuôi dưỡng miễn phí đứa con gái thương yêu của bà ấy suốt bao nhiêu năm qua.
Mà hiện giờ, thế mà Phong Khang còn muốn hỏi cưới Du Ánh Tuyết.
"Tôi tuyệt đối không cho phép." Một suy nghĩ ập tới.
Đủ loại hình ảnh, cảm xúc lẫn lộn giữa quá khứ và hiện tại làm cho bà cụ tức giận đến mức cả người phát run.
Bà cụ ra sức xé nát tấm ảnh chụp này, cảm xúc kích động quá mức đến mức cả hốc mắt cũng hiện lên tia máu hồng hồng.
Trừ khi bà ấy chết, nếu không đứa con gái của người phụ nữ này cả đời cũng đừng nghĩ tới việc có thể bước chân vào cửa của nhà họ Kiều bọn họ.
Mà ở bên này.
Du Ánh Tuyết đang vui vẻ chuẩn bị bánh ngọt.
Cô bận bịu cả buổi sáng, rồi đến tận trưa mới không dễ dàng nướng bánh xong, giờ phút này đang cẩn thận tạo hình vài bông hoa.
Vốn là nghĩ đến anh sẽ trở về ăn cơm chiều. Nhưng mà, kết quả là chờ rồi lại đợi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của anh đâu.
"Dì Lý, dì gọi một cuộc điện thoại hỏi thử một chút xem khi nào thì chú ba sẽ trở về đi."
Du Ánh Tuyết năn nỉ dì Lý.
"Cô Ánh Tuyết gọi đi. Nếu tôi mà gọi, tôi chỉ sợ sẽ không nhịn được mà kể chuyện cô một lần nữa chuẩn bị bánh ngọt cho cậu chủ nghe đấy."
Du Ánh Tuyết cắn cắn môi.
Gọi thì nói như thế nào bây giờ? Cả buổi sáng còn đang tức giận, chủ động tắt điện thoại của anh. Hiện tại lại vui vẻ hỏi anh khi nào thì trở về, haizz... Mất mặt thật sự mà.
"Đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa, khẩn trương gọi đi."
Dì Lý trực tiếp cầm lấy điện thoại đặt vào trong tay cô.
Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút, rồi lại do dự. Cuối cùng cô cũng nhấn vào số điện thoại kia rồi ấn gọi.
Điện thoại vang lên vài tiếng, bên kia mới bắt máy.
"Alo." Giọng nói qua điện thoại rất nghiêm túc. Hiển nhiên lúc này hẳn là anh đang có việc gấp.
". . ." Du Ánh Tuyết ngồi ở trên sô pha, không hề hé răng.
"Dì Lý?"
". . ." Cô vẫn im lặng như cũ.
"Du Ánh Tuyết, có phải em không?" Âm thanh của Kiều Phong Khang ở đầu bên kia có chút dịu dàng hơn, không còn mạnh mẽ giống như vừa nãy nữa.
Rồi sau đó, Du Ánh Tuyết rõ ràng có thể cảm giác được anh đứng lên, đi đến một chỗ khác.
"Vâng, là cháu." Cô cố hết sức làm cho giọng nói chính mình phát ra có vẻ thản nhiên một tí.
"Có việc gì sao?"
"Cũng không phải là cháu có việc gì. Là như vậy..." Tròng mắt Du Ánh Tuyết xoay tròn vài vòng, chuyển ánh mắt tới trên người dì Lý, nói: "Chính là... chiều nay, Dì Lý tự mình xuống bếp, đích thân làm đồ ăn mà chú thích. Cho nên... dì Lý muốn hỏi chú, tối nay chú có trở về ăn cơm tối hay không?"
"Là dì Lý muốn hỏi?"
"Đúng vậy, dĩ nhiên là dì Lý hỏi."
Ở bên kia, Kiều Phong Khang hơi hơi nhướn mày, bàn tay đút trong túi quần, từ trên cao nhìn xuống dòng xe cộ đông nghịt đang di chuyển như nước ở phía dưới, ánh mắt có chút sâu xa: "Vậy em hãy nói cho dì Lý biết, tối nay tôi cũng không trở về."
Đêm nay, cũng không quay về?
"..." Du Ánh Tuyết trầm mặc, rồi sau đó nhìn về phía chiếc bánh ngọt trên bàn, trong lòng có chút mất mác khó nói thành lời.
Cho nên là...
Chiếc bánh ngọt này cũng là mình đã làm không công rồi.
"Vẫn còn nghe sao?" Không có nghe thấy tiếng trả lời, Kiều Phong Khang lại hỏi một tiếng.
"Vẫn còn" Cô trả lời lại, nhưng thanh âm đã trở nên vô lực hơn rất nhiều, cũng nặng nề hơn.
"Sao vậy? Nghe ngữ điệu của em giống như không vui vẻ lắm."
"Làm gì có chứ. Vì cái gì mà cháu lại không vui vẻ? Cháu vẫn rất ổn nha." Du Ánh Tuyết mạnh miệng. Vì cô không muốn bị mất mặt nên còn cố ý giương cao giọng lên: “Trước đó cháu vẫn còn giận chú đấy.”
“Ừm, cháu phải đi ăn cơm rồi. Tạm biệt."
Sau đó, cô cũng không chờ phía bên kia Kiều Phong Khang nói thêm câu nào nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe từ trong điện thoại phát ra âm thanh tút tút, một hồi lâu sau, Kiều Phong Khang mới buông điện thoại di động ở bên tai xuống.
Tâm tình lập tức tốt hơn rất nhiều.
Anh không rõ rốt cuộc con bé này có ý định gì. Nhưng anh cũng cảm nhận được, cô đối với mình, ít nhất không còn chán ghét và mâu thuẫn như là tối hôm qua nữa.
Lấy dì Lý làm cớ, thật vụng về mà.
Đứa bé ngốc.
Du Ánh Tuyết uể oải quay về phòng ăn, ánh mắt ai oán một lần nữa liếc nhìn chiếc bánh ngọt, cuối cùng yên lặng bảo với người làm tạm thời cất vào tủ lạnh.
"Cậu chủ sẽ không trở về ăn cơm chiều sao ạ?"
Dì Lý vừa dùng ánh mắt tìm tòi liếc nhìn sắc mặt cô một cái, vừa tiện tay đưa cho cô bát đũa.
"Vâng." Du Ánh Tuyết yên lặng gật đầu rồi uể oải, yếu ớt đáp lại.
Vốn dĩ là phấn khởi bừng bừng, đến lúc này đều đã bị anh hắt cho một gáo nước lạnh mà dập tắt không còn gì.
Hoàn toàn mất hứng.
"Chẳng lẽ cô không nói với cậu chủ là cô đã chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật bù cho cậu ấy?"
"Không có."
"Lẽ ra cô nên nói ra chứ. Cô phải nói với cậu chủ là dù có chuyện lớn bằng trời cũng nhất định phải nhanh chóng trở về."
Du Ánh Tuyết phồng má: "Thôi quên đi, cháu cũng không nghĩ muốn làm chậm công việc của chú ấy."
Cô nói xong, cầm lấy đôi đũa miễn cưỡng lựa đồ ăn để ăn, nhưng lại không muốn ăn cái gì.
Từ sáng đến tối, cô vẫn luôn tưởng tượng xem đêm nay nên nói chuyện với anh như thế nào để vừa có thể hòa thuận, không hề cãi nhau, lại vừa không mất mặt. Thậm chí cô cũng đã nghĩ đi nghĩ lại đến vài lần trong đầu. Nhưng mà hiện tại lại không ngờ tới anh trực tiếp quyết định đêm nay sẽ không trở về.
Thật sự là đáng ghét mà.
Tối hôm qua, anh còn ngược đãi mình như vậy. Đến bây giờ, miệng vết thương của cô vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, thế mà anh còn không thèm quan tâm tới cô.
Du Ánh Tuyết than thở một tiếng ai oán, tốc độ nhai đồ ăn cũng không nhịn được tăng lên rất nhiều.
Chín giờ tối.
Một chiếc xe hào nhoáng đỗ lại ở trước cửa bệnh viện Gia Đình.
Tài xế bước xuống rồi nhanh chóng mở cửa xe phía sau ra, bà cụ từ trong xe bước xuống.
Ngày hôm nay, bà cụ cố tình chăm chút cách ăn mặc.
Bà cụ thay đổi bộ đồ trông rất đoan trang màu xanh lam, gấu váy dài vừa đúng đến dưới đầu gối. Trên mũi là một bộ kính mắt được nạm vàng chi tiết, cầu kỳ, làm cho đôi mắt của bà cụ dưới cặp kính kia càng trở nên sắc bén, phong duệ.
Bà cụ xách theo túi xách, ngẩng cao đầu, đi vào phía bên trong của bệnh viện.
Tài xế bước từng bước đi theo ở phía sau.
Từng bước đi của bà cụ đều không hề do dự, bước nhanh thẳng hướng đi tới phòng bệnh vip số 808.
Ngay khi bà cụ vừa mới đi đến cửa thì đã bị ý tá bước tới ngăn cản lại: "Xin chào bà. Thật ngại quá, bệnh viện chúng tôi có quy định đặc biệt là nếu không có thông báo từ tổng giám đốc Khang thì ai cũng không được phép tiến vào phòng bệnh."
"Tránh ra!"
Bà cụ khẽ quát một tiếng, vô cùng khí thế.
Cô y tá trẻ tuổi bị dọa nên hơi sợ hãi. Nhưng lại nhớ tới dặn dò đặc biệt của bệnh viện, vẫn không dám lùi bước: "Nếu bà muốn vào thăm bệnh nhân thì làm phiền hãy liên hệ trước với tổng giám đốc Khang đi ạ."
"Thật buồn cười! Tôi có cần phải liên hệ với con tôi trước hay không còn cần tới phiên phải cô dạy bảo sao?"
Bà cụ quát lên một câu.
Y tá sửng sốt, bày ra bộ dạng không thể tin được.
Hai mắt cô ấy nhìn chằm chằm đánh giá lại con người bà cụ.
"Cô bé, cô không có mắt sao? Bà cụ đây chính là mẹ ruột của cậu chủ Phong Khang. Nếu bà cụ muốn đi vào, còn chưa đến phiên cô ngăn cản đâu." Tài xế từng bước tiến lên, trực tiếp gạt người y tá ra.
Trong đầu y tá cũng có chút cân nhắc.
Cô ấy nhìn vào khí thế của bà cụ này cũng biết thân phận của bà ấy tất nhiên sẽ không hề đơn giản.
Mà cô chỉ là một người y tá nhỏ nhoi, đương nhiên sẽ đắc tội không nổi.
Cô ấy rất thức thời, lập tức ngoan ngoãn đưa bà cụ đến đúng căn phòng mà bà ấy muốn.
Rồi chờ sau khi bà cụ đi vào, ngay lập tức cô ấy chạy nhanh tới trước quầy lễ tân và gọi điện thoại.
Bà cụ không hề gõ cửa mà trực tiếp mở cửa phòng bệnh rồi bước vào.
Một trong hai người điều dưỡng đang giúp đỡ Lâm Vân Thanh uống thuốc.
Hiện tại, bà ấy tạm thời còn chưa có thể ngồi xuống được, cho nên thời điểm uống thuốc phải vất vả ngửa cổ rồi cố gắng hết sức nuốt xuống.
Ngay khi viên thuốc và nước vừa được đưa vào trong miệng thì bất ngờ cánh cửa phòng bệnh bị mở ra.
Lọt vào trong tầm mắt của bà ấy chính là vẻ mặt tàn khốc, rét lạnh của bà cụ.
Ngay lập tức sắc mặt Lâm Vân Thanh trắng nhợt. Trong nháy mắt, mấy viên thuốc vừa được đưa vào trực tiếp mắc kẹt ở cổ họng, lập tức cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
"Bà Lâm Thanh, bà không sao chứ?"
Ngay lập tức, người điều dưỡng bước tới vỗ nhẹ nhàng ở phía sau lưng của bà ấy.
"Khụ khụ khụ." Lâm Vân Thanh ho mạnh vài tiếng đến chảy cả nước mắt.
Hai tay nắm chặt ga trải giường ở dưới thân, biểu lộ rõ vẻ khủng hoảng từ tận đáy lòng.
"Người này, bà..."
Một người điều dưỡng khác cũng phát hiện ra bà cụ đang bước vào. Ngay lập tức, cô ấy chuyển sự chú ý từ trên TV rồi đứng dậy mở miệng.
Nhưng mà còn không đợi cô ấy nói hết, bà cụ đã muốn ngắt lời, ra lệnh nói: "Này, bảo những người này ra ngoài cho tôi."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!