Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra, để cơn gió xua tan đi cái nóng xung quanh. Nhưng sự bứt rứt khó chịu trong lòng cô thì không thể nào tiêu tan hết được.
Cô vẫn cứ suy tư mãi khôn nguôi...
Thật sự như vậy sao? Chú nói rằng chú sẽ không cho cô cơ hội nào nữa sao? Chú không còn yêu cô nữa sao?
Nghĩ đến đây, trái tim cô thắt lại như bị một bàn tay nắm chặt vậy, đau đớn đến nỗi không thể thở nổi.
Cô nắm chặt cánh cửa để có thể đứng vững, ánh mắt thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Du Ánh Tuyết giơ cổ tay lên, nhìn thời gian trên đồng hồ.
Đã qua 0 giờ rồi sao.
Thế là... sinh nhật của chú đã qua rồi...
...
Ngày hôm sau.
Chủ nhật.
Du Ánh Tuyết không phải đi học, đúng lúc cô có thể ở bệnh viện chăm sóc cho mẹ.
Cô chưa từng có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh. Nhiều năm ở cùng với Kiều Phong Khang, cô cũng chưa từng làm việc nặng bao giờ.
Bây giờ mẹ cô không thể cử động được, tất cả mọi sinh hoạt cá nhân đều phải giải quyết ở trên giường.
Việc chăm sóc bình thường thì không có vấn đề gì, nhưng đối với việc vệ sinh cá nhân hàng ngày thì người bình thường vẫn luôn e ngại người ngoài như Lâm Vân Thanh chắc chắn sẽ không chịu để người lạ chăm lo cho.
Du Ánh Tuyết đành phải chịu khó lo hết tất cả cho mẹ cô.
Lâm Vân Thanh cũng không muốn cô phải vất vả như vậy, nhưng Du Ánh Tuyết lại coi việc chăm sóc mẹ là việc đương nhiên.
Hơn nữa...
Mẹ cô cũng không còn nhiều thời gian để cô chăm sóc nữa... Mẹ càng nhiều tuổi cô lại càng còn ít thời gian ở bên mẹ, nên cô phải tranh thủ thời gian để chăm sóc bà ấy.
Nhìn bóng lưng mệt mỏi yếu ớt của mẹ, dường như Du Ánh Tuyết đã trưởng thành chỉ sau một đêm vậy. Cô nhận thức rõ ràng trách nhiệm làm con đang lớn dần trên vai cô.
Chắc chắn cô sẽ rất mệt mỏi, nhưng...
Nhưng cô sẽ vui vẻ chấp nhận sự vất vả đó.
Chỉ có điều...
Từ đêm hôm qua đến giờ đã hơn nửa ngày rồi mà chiếc điện thoại di động của cô vẫn im lặng một cách bất thường.
Du Ánh Tuyết đang suy nghĩ lung tung thì Lâm Vân Thanh gọi cô.
Lúc này cô mới hoàn hồn, hỏi lại bà ấy xem bà ấy vừa gọi gì cô. Lâm Vân Thanh nói: "Ánh Tuyết, con giúp mẹ giặt sạch mấy bộ quần áo này nhé."
"Mẹ không cần phải tự làm mấy chuyện thay đồ đâu, cứ để con làm. Giờ con tắm cho mẹ trước nhé!" Du Ánh Tuyết lấy quần áo của mẹ cô ở trong ngăn kéo tủ ra.
Lâm Vân Thanh nhìn người chăm sóc đứng ở bên cạnh, người chăm sóc tuy còn trẻ tuổi nhưng hiểu ý bà ngay, liền tự giác đi đến cầm lấy quần áo sạch ở trên tay của Du Ánh Tuyết.
"Cô Ánh Tuyết, cô bận chuyện gì thì cứ đi làm đi, mấy chuyện thay đồ này là bổn phận của tôi, tôi cũng có kinh nghiệm hơn. Cơ thể bà Vân Thanh bị thương nên phải cẩn thận, tôi sợ sẽ xảy ra việc đáng tiếc."
Du Ánh Tuyết nghĩ lại thì thấy lời nói của người chăm sóc cũng hợp lý.
"Vậy làm phiền cô chăm sóc cho mẹ tôi nhé!"
Cô không nghĩ nhiều nữa, lấy quần áo bẩn đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi xả nước, cô lấy quần áo ngâm vào trong đó.
Vừa kéo ống tay áo lên định bắt đầu giặt thì Du Ánh Tuyết chợt nhớ ra cô quên chưa mang bột giặt vào. Cô lại phải đứng dậy đi ra ngoài.
Du Ánh Tuyết vừa bước ra thì bị hình ảnh trên giường làm cho sững sờ.
Lâm Vân Thanh đang thay quần áo trên giường bệnh, đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Du Ánh Tuyết một cách bất ngờ như vậy làm bà ấy cảm thấy nghẹt thở trong chớp mắt. Sau vài giây ngỡ ngàng, cuối cùng bà ấy cũng nhớ ra điều gì đó, liền vội vàng kéo quần áo lên che đậy cơ thể của mình.
Nhưng dù bà ấy có che lại thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
"Mẹ..." Du Ánh Tuyết khẽ gọi một tiếng, đôi môi trắng bệch của cô mấp máy trong run sợ. Ánh mắt cô dán chặt vào thân thể của Lâm Vân Thanh đang bị che bởi lớp quần áo kia.
Ban nãy cô không hề nhìn lầm...
...
Trên người mẹ cô toàn là những vết thương lớn nhỏ chồng chất theo năm tháng.
Nửa người trên của bà ấy không có chỗ nào lành lặn cả. Chỗ nào cũng toàn vết thương, vết thương nhỏ với vết thương lớn chồng lên nhau, nhìn vừa dữ tợn vừa dọa người.
Nếu không phải là người có khả năng nhẫn nhịn giỏi thì chắc chắn ban nãy Du Ánh Tuyết đã hét lên vì ngạc nhiên rồi.
"Ánh Tuyết! Mẹ đã bảo con đi giặt quần áo rồi mà! Mau đi ngay, đi giặt quần áo xong rồi mới được ra đây!"
Lâm Vân Thanh nghiêm mặt mắng Du Ánh Tuyết.
Nhưng trong lòng bà ấy thì lại rất lo sợ.
Trước đó hai người chăm sóc đã vô cùng sợ hãi khi thay quần áo cho bà ấy, đến nỗi bị dọa chạy mất.
Đến bây giờ, họ thay đồ cho bà ấy mà cũng không dám nhìn thẳng vào thân thể của bà ấy nữa.
"Mẹ, chuyện này... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mẹ?" Du Ánh Tuyết đau lòng hỏi, trái tim cô như bị thắt lại đến nỗi không thở được.
Bản thân cô ở nhà họ Kiều mấy năm qua sống rất tốt, không thiếu thốn cái gì. Nhưng...
Mẹ cô ở đây mấy năm, cuối cùng là đã phải trải qua những gì?
Là ai? Ai có thể tàn nhẫn như vậy, làm ra những vết sẹo dữ tợn như vậy, bắt mẹ cô phải gánh chịu đau đớn?
Càng nhìn kỹ, Du Ánh Tuyết càng đau đớn. Cô không dám tưởng tượng đến những đau khổ mà những vết thương kia gây ra cho mẹ cô.
Chóp mũi cô cũng chua xót, cô hít vào một hơi, đi về phía trước theo bản năng.
"Con đừng đến đây!" Lâm Vân Thanh kéo chăn lên, bàn tay bà ấy nắm chặt lấy chăn, hét lên: "Ánh Tuyết, nếu con không muốn làm mẹ đau buồn thì đừng hỏi gì nữa! Bây giờ con quay lại giặt quần áo ngay cho mẹ!"
Lâm Vân Thanh tức giận quát lên, lúc này thái độ của bà ấy rất kiên quyết.
Hiếm khi thấy bà nghiêm khắc như vậy.
Du Ánh Tuyết đang đi thì đứng khựng lại, hai mắt đỏ hồng lên. Cô nói nhỏ, giọng nói giống như đang cầu xin: "Mẹ, mẹ để cho con xem một chút thôi..."
"Ánh Tuyết, con gái ngoan của mẹ… Con nghe lời mẹ đi." Viền mắt của Lâm Vân Thanh cũng đỏ lên.
Ở trong ngục giam này mấy năm, không ngày nào là bà ấy không mơ thấy ác mộng. Cho dù bây giờ bà ấy đã được giải thoát, nhưng bà ấy sẽ mãi chẳng bao giờ thoát khỏi bóng ma trong lòng bà ấy.
Bây giờ...
Bà chỉ mong rằng những ác mộng đó không đeo bám con gái bà ấy mà thôi.
Chính vì thế...
Điều duy nhất mà bà ấy có thể làm cũng chỉ có thể là ngăn chặn những người nhà họ Kiều đó đến gần con gái bà. Tốt nhất là cả đời họ không cần dây dưa với Du Ánh Tuyết nữa.
"Cô Ánh Tuyết, hay là cô làm việc của cô trước đi. Việc ở đây đã có chúng tôi lo rồi ạ."
Lúc đầu hai người chăm sóc vẫn còn sợ sệt những vết thương kia, thế nhưng ở chung lâu họ cũng quen dần, bây giờ nhìn thấy cảnh này lại càng cảm thấy không đành lòng.
"Ánh Tuyết ngoan, con đi giặt quần áo trước đi."
Lâm Vân Thanh cũng khuyên bảo Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết cũng không muốn mẹ cô phải khó chịu, cô càng không muốn phải khóc ở trước mặt mẹ. Hít sâu một hơi, cuối cùng, cô cũng gật đầu: "Vậy… con đi làm việc của con trước đã."
Cô cố tỏ ra vô cùng bình tĩnh và thản nhiên, cầm lấy gói bột giặt.
Du Ánh Tuyết lại bước vào trong nhà vệ sinh một lần nữa.
Vừa đóng cửa lại, ngay lập tức cô tựa vào cửa, thở dốc từng hơi một. Trong đầu cô chỉ lảng vảng mãi những vết thương đáng sợ đó.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống thùng, hòa tan vào trong nước.
Cô giơ tay, dùng sức lau khóe mắt.
Cô không được khóc!
Không được phép yếu ớt như vậy nữa!
Về sau cô còn phải bảo vệ mẹ nữa, không thể động một chút là khóc được!
Nếu cứ như vậy thì cô lấy đâu ra năng lực bảo vệ mẹ?
Hít sâu một hơi, cô cố gắng hít thở một cách bình thường, ngồi xuống ghế nhỏ, quây tạp dề lại, vén tay áo lên, dùng toàn bộ sức lực giặt quần áo.
...
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Vân Thanh cũng đã thay quần áo xong, bên ngoài cửa phòng bệnh cũng có tiếng gõ cửa vang lên.
Người chăm sóc đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Vừa thấy được người đang đứng ngoài cửa, cô ấy liền cúi đầu cung kính chào: "Chào ngài Phong Khang ạ."
Người chăm sóc lại quay đầu lại nhìn người đang nắm ở trên giường bệnh, nói: "Thưa bà Vân Thanh, ngài Phong Khang đã đến rồi."
Vừa nghe thấy cái họ này, vẻ mặt Lâm Vân Thanh dữ tợn giống như sắp đối đầu với kẻ địch vậy.
Kiều Phong Khang đi vào trong phòng, Nghiêm Danh Sơn đi theo đứng ở đằng sau anh, lấy bình cách nhiệt với mấy món tráng miệng tinh xảo đưa cho người chăm sóc.
"Đây là canh gà với canh cá, lát nữa cô cho bác Vân Thanh uống nhé." Kiều Phong Khang dặn dò.
"Vâng thưa ngài Phong Khang."
Kiều Phong Khang không nhìn thẳng, anh chỉ cúi đầu nhìn Lâm Vân Thanh: "Bác sĩ nói tình trạng bây giờ của bác đã tốt hơn trước rất nhiều rồi, nếu như bác vẫn duy trì được như thế này, một tháng sau bác đã có thể ngồi xe lăn đi ra ngoài đi dạo được rồi."
"Ngài Phong Khang, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng ngài tới đây, dù sao chúng ta cũng không quá quen thân, lần sau ngài không cần đến đây nữa đâu." Lâm Vân Thanh vừa mở miệng đã muốn đuổi khách ngay.
Kiều Phong Khang khẽ nhíu lông mày.
Nhưng trên mặt anh vẫn không biểu lộ tâm trạng: "Cháu đã làm chân của bác bị thương nên cháu có nghĩa vụ phải lo cho bác đến khi bác đi lại được như bình thường!"
Trong lòng Lâm Vân Thanh chỉ cầu xin nhà họ Kiều đừng dây dưa với nhà bà nữa, liền nói ngay: "Chân tôi bị thương ngài cũng đã lo cho tôi rồi, nếu bác sĩ đã nói tình hình của tôi tốt lên rồi, vậy sau này cảm phiền ngài Phong Khang không cần phải quan tâm tôi nữa. Ngài Phong Khang, ngài đi đi, thứ lỗi cho tôi không tiễn ngài được."
Bà đã ra lệnh đuổi khách.
Từ trước đến nay Kiều Phong Khang chưa từng đeo bám ai, thế nhưng giờ khắc này, anh đừng im không nói không rằng, thi thoảng chỉ liếc nhìn vào trong nhà vệ sinh như tìm kiếm ai đó.
Hai người vừa giằng co trong im lặng một chút thì...
Cửa nhà vệ sinh được kéo ra. Tiếng cửa kéo dài vang lên phá tan bầu không khí im lặng.
"Mẹ, con giặt đồ xong rồi." Người chưa bước ra nhưng âm thanh lanh lảnh của Du Ánh Tuyết đã vọng ra trước.
Ngay sau đó...
Cô gái trẻ tuổi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Cô vừa đi ra đã ngơ ngẩn vì thấy một người khác đang đứng ở trong phòng bệnh.
Tay của Kiều Phong Khang cũng hơi run run, Nghiêm Danh Sơn đứng ở đằng sau anh cũng ngẩn người.
Một Du Ánh Tuyết như vậy… Khác xa Du Ánh Tuyết ngày xưa ở nhà họ Kiều.
Cô buộc tóc một cách tùy tiện, mấy sợi tóc ngổn ngang rũ xuống bên gò má nhỏ. Cô mặc trên người một bộ tạp dề, vừa thở dốc vừa ôm một thùng quần áo lớn. Có lẽ vì thùng quần áo nặng nên một mảng quần áo của cô đã bị ướt hết.
Dáng vẻ này… Còn đâu là một Du Ánh Tuyết yếu ớt được Kiều Phong Khang nâng niu ở trong lòng bàn tay?
Ánh mắt Kiều Phong Khang chất chứa nhiều cảm xúc nhìn cô, dường như anh không thể nào tưởng tượng ra một Du Ánh Tuyết nhếch nhác như vậy.
Ánh mắt sắc bén của anh nhìn qua hai người chăm sóc.
Hai người kia thấy ánh mắt của Kiều Phong Khang thì bị dọa sợ đến nỗi run rẩy hết cả chân tay.
"Tổng giám đốc Kiều bỏ tiền thuê mấy người đến chăm sóc cho bà Du là để cho chúng tôi thấy thế này à?" Một bên Nghiêm Danh Sơn lên tiếng khiển trách một bên anh ta đã nhanh chân đi tới trước mặt Du Ánh Tuyết nói: "Cô Ánh Tuyết, thùng quần áo nặng như vậy, cô để tôi cầm giúp cô nhé! Giặt quần áo nhiều tay sẽ bị nhăn ấy, mấy chuyện này cô để cho người chăm sóc làm là được rồi."
Nghiêm Danh Sơn vừa nói vừa muốn lấy thùng quần áo trong tay Du Ánh Tuyết.
Du Ánh Tuyết giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô vội vàng né Nghiêm Danh Sơn.
Theo bản năng cô lại nhìn Kiều Phong Khang một chút, ánh mắt anh sâu lắng, chỉ thấy sự lạnh nhạt bên trong đó.
Lòng của cô cũng vì đó mà chìm xuống. Cô học theo dáng vẻ của anh, cũng cố tỏ ra thờ ơ, không để lộ ra trong lòng cô đang có vô vàn cảm xúc.
Anh cau mày lạnh lùng nói: "Ai cho em làm mấy việc như vậy hả?"
"Đây là quần áo của mẹ cháu, cháu giúp mẹ cháu giặt quần áo là sai sao? Cháu cảm thấy cháu không làm gì sai cả." Du Ánh Tuyết nói, giọng nói của cô cũng không hòa nhã cho lắm.
Trước đây ở nhà họ Kiều, cái gì cô cũng không biết. Thế nhưng, sau đó...
Chuyện gì cô cũng phải học hết...
"Ngài Phong Khang, nếu như đã không còn việc gì nữa thì ngài đi đi." Cô cắn môi, mở miệng muốn đuổi người, giọng nói tỏ ra xa cách.
Cô không muốn thừa nhận rằng cô không có chút liêm sỉ nào, từ hôm qua đến bây giờ lúc nào trong đầu cô cũng tràn ngập hình bóng của anh.
Ngài Phong Khang sao?
Lông mày của Kiều Phong Khang nhảy lên một cái.
"Em thử gọi lại một lần nữa xem!" Giọng nói của anh ngập tràn sự uy hiếp.
Chết tiệt!
Chữ “ngài” này được người khác gọi ra thì là sự lịch sự, lễ phép. Nhưng nếu nó được nói ra từ trong miệng của Du Ánh Tuyết thì thật chói tai!
Hai tay Du Ánh Tuyết ôm lấy cái thùng, cô hơi căng thẳng một chút, không khiêu khích anh nữa mà chỉ nói nhỏ: "Mẹ, con lên trên lầu phơi quần áo đây."
Vừa dứt lời cô liền cất bước bỏ đi.
Ánh mắt Kiều Phong Khang lại càng lạnh lẽo hơn.
Ánh mắt đó khiến cho Lâm Vân Thanh phải rùng mình.
Du Ánh Tuyết đã nói là Kiều Phong Khang nhận nuôi với nuôi dưỡng cô, nhưng...
Vào giờ phút này, ánh mắt của Kiều Phong Khang không hề giống ánh mắt của một người cha nuôi nhìn con gái. Mà ánh mắt của Du Ánh Tuyết dành cho Kiều Phong Khang cũng không giống ánh mắt của một cô con gái nuôi!
"Ánh Tuyết, con để quần áo ở đây đi, lát nữa rồi phơi sau, bây giờ mẹ có chuyện muốn nói với con."
Lâm Vân Thanh lên tiếng gọi Du Ánh Tuyết quay lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!