Cô bướng bỉnh giật cằm ra nói: "Chú lấy lại thì tốt..."
Cô định nói ra câu này một cách sảng khoái, thế nhưng lúc nói lại đứt quãng nhiều lần mới nói được đầy đủ.
Móng tay cô ấn vào trong thịt. Hít thật sâu mấy hơi liên tục mới khiến nước mắt không chảy xuống.
Cô ngửa đầu, vất vả nuốt vào trong bụng.
Sau đó nuốt tất cả cay đắng và nặng nề vào trong…
Cơ thể của Kiều Phong Khang hơi run lên.
Dường như anh không nghĩ tới cô sẽ nói câu “Không thèm” và “Lấy lại thì tốt” ra miệng nhẹ nhàng linh hoạt như thế.
Nhưng thật ra...
Có gì bất ngờ đâu?
Bởi vì anh yêu cô vượt xa cô yêu anh.
Thế nên người phụ nữ này! Người phụ nữ đáng chết này từ trước tới giờ đều chiếm ưu thế trong cuộc tình này!
Nếu cô muốn đi, cô có thể sảng khoái dứt ra để anh phát điên một mình.
Nếu cô không muốn, giống như hiện tại thì cô vẫn nhẹ nhàng từ bỏ như thường!
Cô cũng không nói sai...
Anh yêu cô, yêu đến bệnh hoạn từ lâu, đã không còn thuốc nào chữa trị được nữa!
"Nếu đã không thèm..." Cuối cùng anh cũng mở miệng.
Ánh mắt anh âm trầm, lạnh lùng, nồng nặc không cam lòng và cuồn cuộn như bão táp mạnh mẽ, hận không thể xé rách cô.
"Du Ánh Tuyết, bây giờ em mau biến khỏi mắt tôi đi!"
Lời vừa nói ra có chút run rẩy.
Mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi, chữ cuối cùng nói rất nhỏ.
Trong lòng Du Ánh Tuyết vô cùng đau xót.
Không phải cô không biết câu biến khỏi đây của anh là có ý nghĩa gì.
Thế nhưng sự ngang bướng lại không cho phép cô ở lại thêm.
Cô hít thở sâu, thử rút tay ra khỏi tay anh.
Ngón tay anh nhúc nhích rồi cứng lại, không có thêm động tác gì khác.
Du Ánh Tuyết thuận lợi rút tay ra khỏi bàn tay anh và cũng thuận lợi… thoát ra khỏi ngực anh...
Có lẽ là nhà hàng hơi lạnh vì mở máy lạnh quá thấp, hiện tại Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy cả người lạnh thấu xương.
Trong khoảnh khắc nước mắt sắp tràn mi thì cô đứng thẳng lưng quay người, có chút không dám nhìn thẳng vào anh.
Cô đi ra mấy bước thì đằng sau vang lên một tiếng “bụp”, hóa ra quà tặng của cô để lại đã bị anh quăng không chút lưu tình nào.
Bánh kem rơi xuống nền đất nát bét.
Nó dính trên nền gạch trơn bóng đã không còn nhìn thấy hình dạng ban đầu.
Cô đã bỏ ra rất nhiều thời gian để làm hình hoa. Cô còn thẹn thùng lừa gạt dì Vu tự tay viết lên chữ “I love you”, nhưng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi.
Cặp nhẫn kia cũng rơi ra từ trong chiếc hộp rồi lăn đến chân cô.
Cô cụp mắt xuống chỉ cảm thấy ánh sáng chiếu vào chiếc nhẫn phản xạ ra làm đau mắt của mình.
Thế là cô khom người nhặt lên rồi sít sao chặt chẽ nắm lại trong lòng bàn tay.
Nước mắt cô chảy ra rơi xuống sàn nhà.
Cô không dừng lại mà kéo cánh cửa nặng nề ra để bước ra ngoài.
Bước chân cô có chút lộn xộn.
Trong nhà ăn, cho đến khi Kiều Phong Khang không nhìn thấy bóng dáng kia nữa thì anh mới nặng nề thở ra một tiếng rồi đập một quyền mạnh mẽ lên bàn ăn.
Mu bàn tay lập tức chảy máu đầm đìa.
Ngay cả người kéo đàn vi-ô-lông cũng bị dọa đến ngừng động tác lại.
Quản lý đẩy nhân viên phục vụ đang còn đứng ngơ ngẩn tại chỗ ra nói: "Cô còn không mau đến xem thử?"
"... Quản lý, tôi… tôi sợ."
"Sợ gì chứ? Khách hàng là Thượng Đế, dù có ăn thịt cô thì cô cũng không thể không đến đó! Nhanh đến hỏi tình huống đi!"
Quản lý đã nói như vậy rồi nên cô gái trẻ cũng chỉ đành bạo gan đi qua.
"Anh Phong Khang, tay anh bị thương rồi, hay là... Để tôi giúp anh băng bó nhé?"
"Lấy cái dĩa sạch tới đây."
Anh không trả lời cô ta mà còn căn dặn.
Nhân viên phục vụ sửng sốt, cô ta có chút không rõ ý của anh. Anh nhíu mày, thấy đối phương không nhúc nhích mới nóng nảy gầm nhẹ một tiếng: "Lấy dĩa mau!"
"Hả? À! Tôi đi ngay!" Nhân viên phục vụ bị dọa sợ cho nên không dám chậm trễ giây nào, cô ta lập tức quay người đi đến nhà bếp.
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn bánh kem trên mặt đất.
Hình ảnh bọn họ ôm nhau trong phòng bếp tối hôm qua còn rõ ràng như thế. Vậy mà hiện tại...
Rất nhanh nhân viên phục vụ đã lấy dĩa tới. Anh ngồi xổm người xuống hốt bánh kem đã nát bét tan tành vào trong dĩa.
Bánh kem rất dễ nát.
Cho nên...
Mỗi một động tác anh đều rất cẩn thận.
Cẩn thận giống như đang nhặt một món đồ quý giá nhất.
Đây là lần đầu tiên cô bé kia làm bánh kem cho anh đấy...
Anh quẹt một miếng kem bỏ vào trong miệng.
Rõ ràng rất ngọt, thế nhưng mà...
Nó lại giống như nước mắt đắng chát trong lòng anh...
Anh lại cầm một miếng lên nếm thử. Nhân viên phục vụ thốt lên một tiếng: "Anh Phong Khang à, bánh kem này đã bị dơ, anh không thể ăn đâu! Nhà hàng chúng tôi đã chuẩn bị bánh kem mới cho anh rồi."
"Im miệng cho tôi!"
Kiều Phong Khang thấp giọng khiển trách một câu, giọng nói của anh lạnh lùng không chút độ ấm.
"..." Nhân viên phục vụ lập tức ngậm mồm không dám nói nữa.
Rất lâu sau đó...
Trong nhà hàng, chỉ có một mình anh ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu nhìn ra ngoài.
Đồ ăn nóng bưng lên rồi nguội lạnh, anh cũng không động đũa vào.
Lại bưng xuống hâm nóng, bưng lên để nguội lạnh, anh vẫn không động đũa.
Ở một bên khác.
Du Ánh Tuyết quay lại phòng bệnh lần nữa, cả người cô hồn bay phách lạc, tinh thần hoảng loạn.
Lâm Vân Thanh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được cô quay trở về. Thấy bộ dạng này của cô thì lòng bà ấy vừa buông lỏng đã căng thẳng lên.
"Ánh Tuyết, con đi tìm cậu Phong Khang à? Có phải cậu Phong Khang lại ăn hiếp con không?"
Lâm Vân Thanh nắm tay Du Ánh Tuyết thật chặt rồi vội vàng tra hỏi.
Lúc này Du Ánh Tuyết mới hoàn hồn, đối mặt với ánh mắt lo lắng của mẹ thì cô không nói gì mà chỉ cúi đầu chui vào lòng bà ấy.
Hai tay cô ôm eo bà.
"Ánh Tuyết à?"
Lâm Vân Thanh lo lắng sờ đầu của cô.
"Con không sao. Chẳng qua con cảm thấy đột nhiên có mẹ… Thật sự rất tốt..."
Cho nên...
Từ nay về sau cô không còn mồ côi nữa. Nhưng cô vẫn có chút không quen...
Từ nay trở đi cô có thể khóc trong lòng mẹ.
Mẹ sẽ mãi mãi tha thứ và chấp nhận mình.
Còn chú Phong Khang...
Nghĩ đến câu "Tôi có thể cho em cũng có thể lấy lại" thì cô vẫn cảm thấy lòng đau như dao cắt, trong lúc nhất thời nước mắt càng chảy ra càng nhiều.
Lâm Vân Thanh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy Du Ánh Tuyết khó chịu như vậy làm trong lòng bà ấy cũng không dễ chịu.
"Là mẹ có lỗi với con... Do mẹ không tìm được con sớm hơn mới khiến con chịu nhiều ấm ức như vậy..."
"Mẹ, mấy năm này mẹ ở đâu, tại sao bây giờ mẹ mới tới tìm con?"
Du Ánh Tuyết hơi ngẩng đầu lên nhìn bà ấy.
Trong con ngươi của Lâm Vân Thanh xẹt qua chút đau đớn. Bà ấy thở dài, giơ tay lên sờ khuôn mặt rơi đầy nước mắt của Du Ánh Tuyết.
"Mấy năm nay mẹ vẫn luôn nhớ con, mẹ cũng rất muốn tìm con. Thế nhưng mà... Mẹ có nỗi khổ trong lòng khó mà nói ra. Thôi, đừng nói về mẹ nữa, nói một chút về con đi..."
Lâm Vân Thanh rưng rưng nước mắt nhìn Du Ánh Tuyết: "Có phải mấy năm nay con đã chịu nhiều đau khổ không? Nói cho mẹ nghe xem."
"Không có..." Du Ánh Tuyết nắm chặt tay Lâm Vân Thanh: "Con được bạn của mẹ nhận nuôi, cho nên… Con sống rất tốt. Người nhận nuôi con cũng đối xử rất tốt với con..."
Nói đến đây thì trong lòng Du Ánh Tuyết càng đau đớn hơn.
Cô biết anh tốt với mình.
Cô vẫn luôn biết điều ấy...
Thế nhưng mà...
Anh làm tổn thương mẹ một cách ác ý như thế, cô không cách nào tha thứ như vậy được.
"Bạn của mẹ à? Là bạn nào của mẹ thế?" Lâm Vân Thanh nghi ngờ.
Lần này tìm Du Ánh Tuyết, bà ấy đã liên hệ với tất cả bạn bè có thể liên lạc trước kia nhưng ai cũng không biết tin tức của Du Ánh Tuyết, chớ nói chi là giúp bà ấy nhận nuôi Du Ánh Tuyết.
"Chính là người mẹ từng nhắc đến... Kiều Phong Khang." Nhắc đến tên của anh thì trái tim của Du Ánh Tuyết vẫn còn đang đau đớn.
Lâm Vân Thanh trợn trừng mắt nhìn cô: "Con nói ai?"
Bà ta không thể tin được.
Cứ nghĩ là mình nghe lầm.
"Mặc dù chân phải của mẹ..." Du Ánh Tuyết thở dài nhìn sang chân của mẹ mình, cô cắn môi nói: "Chú Phong Khang, à không, Kiều Phong Khang đã đối xử tốt với con từ nhỏ, chú ấy cho con cuộc sống tốt còn cho con đi học. Con muốn gì chú ấy cũng cho con, nhiều năm như vậy mà con vẫn không cần lo chuyện cơm áo gạo tiền. Chú ấy không phải ác quỷ..."
Thói quen của cô ở trước mặt người khác là đều giải thích từng câu từng chữ giúp anh, từng câu từng chữ cô đều muốn che chở cho anh, nhất là ở trước mặt mẹ mình.
Ừ thì cô có thể mắng anh đê tiện hay mắng anh ích kỷ, thế nhưng mà ở trước mặt mẹ, cô lại hi vọng mọi thứ của anh đều tốt.
"Con… Được cậu Phong Khang nuôi lớn sao?" Lâm Vân Thanh lắc đầu liên tục, vừa giống không thể tin nhưng lại giống như đang sợ hãi.
"Không... Bọn họ nhất định là cố ý, nhất định không có lòng tốt. Ánh Tuyết, mặc kệ trước kia Kiều Phong Khang đối xử tốt với con bao nhiêu thì bây giờ mẹ cũng không thể để con ở cùng cậu ta..."
"Mẹ, sao mẹ lại sợ chú ấy như thế? Chú ấy không phải bạn của mẹ và cha sao?"
"Không phải! Từ trước tới giờ chúng ta không phải là bạn bè gì hết, cậu Phong Khang là…" Nói đến đây, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Du Ánh Tuyết, bà ấy muốn thốt ra nhưng lại gắng kiềm chế lại.
"Là chuyện đã qua rồi, con không cần biết gì cả. Con chỉ cần biết rằng cậu ta vốn không phải bạn của mẹ. Nếu là bạn bè thì cậu ta cần gì làm tổn thương mẹ chứ?"
Câu cuối cùng đã đâm vào lòng Du Ánh Tuyết.
Nước mắt cô lại rưng rưng trên làn mi.
"Cô Ánh Tuyết, bà Vân Thanh nên nghỉ ngơi rồi. Bác sĩ có dặn không được để cảm xúc của bà ấy quá kích động, muốn sống tốt cần tĩnh dưỡng mới được."
Y tá đẩy cửa vào nhắc nhở.
"Được, tôi đã biết, cảm ơn." Du Ánh Tuyết hoàn hồn, cô hít hít mũi rồi lau nước mắt trên mặt mình, sau đó rút khăn giấy lau sạch sẽ cho Lâm Vân Thanh.
"Mẹ, mẹ ngủ một lát đi. Con đi mua cơm cho mẹ."
"Đừng mua, mẹ đã ăn rồi. Con thì sao? Con đã ăn chưa?"
Làm sao hiện tại Du Ánh Tuyết còn tâm trạng ăn uống chứ?
"Ừm, con cũng đã ăn rồi."
Lâm Vân Thanh ngủ thiếp đi.
Nhưng ngủ không được ngon giấc.
Dù ở trong mơ cũng như có thứ gì đó cực kỳ ác độc quấn lấy bà ấy, khiến hô hấp của bà nặng nề, mi tâm đổ mồ hôi lạnh.
"Đừng... Đừng qua đây! Đừng làm tổn thương tôi, đừng làm tổn thương Ánh Tuyết!"
Bà ấy thốt lên vài tiếng, bàn tay vô thức nắm chặt ga giường bên dưới.
Du Ánh Tuyết ngồi ở một bên ngủ thiếp đi bị đánh thức.
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ không chịu nổi của mẹ, sau khi cô hết ngạc nhiên thì lập tức duỗi tay ra nắm chặt tay mẹ mình.
"Mẹ đừng sợ, con ở đây... Ánh Tuyết ở đây, Ánh Tuyết không hề bị thương, con cũng sẽ không để mẹ bị thương..."
Dường như giọng nói lẩm bẩm của cô đã được Lâm Vân Thanh nghe thấy.
Lúc này cảm xúc bà ấy mới thoáng buông lỏng hơn một chút.
Sau một hồi, trong phòng bệnh lại truyền tới tiếng hít thở đều đều.
Cuối cùng bà ấy cũng ngủ thiếp đi.
Thế nhưng mà...
Du Ánh Tuyết ở trong phòng bệnh lại không còn buồn ngủ.
Cô giật mình lo lắng nhìn mẹ, cô lại không nhịn được nghỉ, rốt cuộc mấy năm nay mẹ đã chịu đựng sự tra tấn thế nào mới có thể ngay cả ngủ cũng không thể ngủ ngon giấc được?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!