Du Ánh Tuyết đi mua vé một cách thành thạo, đi vào đứng đợi trước tuyến đường số 1.
Thời điểm này tuyến đường số 1 rất đông người đi lại. Chủ yếu là nhân viên văn phòng và học sinh sinh viên.
Kiều Phong Khang không thích bầu không khí ồn ào này, lông mày anh nhíu thật chặt, anh ôm chặt Du Ánh Tuyết vào lòng để bảo vệ cô.
Du Ánh Tuyết vùi đầu trong ngực anh, lưu luyến mùi hương và hơi thở của anh.
Cô chỉ cảm thấy anh là người duy nhất còn lại trên thế giới này...
Nếu có anh ở đó thì tất cả sự ồn ào, náo loạn đều bị anh vứt bỏ bên ngoài.
"Đến rồi!"
Đi qua đường số 1, Du Ánh Tuyết ngẩng đầu ra khỏi ngực anh.
Sợ lạc nhau, Kiều Phong Khang nắm tay cô chặt hơn, tay còn lại vòng qua eo cô để cô không bị đám đông chen chúc làm cho bị thương.
Chỉ với một động tác nhỏ, nhưng trong mắt của Du Ánh Tuyết, cô chỉ cảm thấy như ăn phải đường ngọt như mật vậy.
Được một người như vậy thương yêu, làm sao cô có thể cam lòng rời đi chứ?
Hai người bước vào tàu điện ngầm. Trong tàu vẫn đông đúc như mọi ngày.
Kiều Phong Khang ôm cô đứng dựa vào cửa.
Vào đúng lúc này, tiếng điện thoại trong túi quần anh đột nhiên vang lên.
Là Nghiêm Danh Sơn gọi điện thoại đến.
"A lô." Kiều Phong Khang bắt máy nghe.
"Giám đốc Kiều, tôi vừa mới nhận được thông tin về một người mất tích, bây giờ tin tức đó đang được phát một phần nhỏ trên màn hình của tuyến tàu điện ngầm số 1 của thành phố An Lập."
Tuyến đường số 1 chính là tuyến mà bây giờ bọn họ đang đi.
Chẳng qua...
"Tìm người mất tích nào?" Việc này có liên quan gì đến anh sao?
"...Người mất tích được tìm kiếm, chính là cô Tuyết."
Kiều Phong Khang nhíu mày, trong lòng cảm thấy lo lắng , anh rũ mắt xuống nhìn Du Ánh Tuyết.
"Có chuyện gì sao?" Du Ánh Tuyết nhìn thấy vẻ mặt anh có gì đó không ổn, cô lo lắng hỏi một câu.
Kiều Phong Khanh quét mắt nhìn màn ảnh truyền hình sau lưng anh, bây giờ trên màn hình vẫn còn đang chiếu tin tức giải trí, vừa nãy Du Ánh Tuyết vẫn còn thích thú xem nó.
Anh tỉnh bơ xoay người, đổi vị trí với Du Ánh Tuyết, để cho cô quay lưng về phía màn hình.
"Cậu lập tức rút tin tức đó xuống! Tôi cho cậu hai phút!'
"Giám đốc Kiều, tôi sợ rằng hai phút không kịp, dù sao xe có video của tin tức kia..."
"Bây giờ cậu nói những việc này với tôi, không bằng cậu lập tức đi gọi điện thoại giải quyết đi." Kiều Phong Khanh cắt đứt lời nói của Nghiêm Danh Sơn.
Nghiêm Danh sơn vừa nghe thấy giọng nói trên đầu dây bên kia, trong lòng anh ta hơi hoảng sợ không dám nhiều lời nữa.
Kiều Phong Khang cúp điện thoại, vẻ mặt anh lúc này vô cùng khó coi.
Tầm mắt của anh cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt kia. Nếu như Du Ánh Tuyết nhìn thấy thông tin tìm người mất tích này, vậy những chuyện trước kia sẽ không thể giấu được nữa.
Anh có thể tưởng tượng được phản ứng của ông lão và bà lão chắc hẳn sẽ rất kích động.
Đến lúc đó...
Kiều Phong Kình không dám tưởng tượng nữa, anh theo bản năng ôm chặt cô vào lòng.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy vẻ mặt anh có cái gì đó không ổn lắm: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"...Không có chuyện gì."
Kiều Phong Khang chỉ nói bốn chữ.
Du Ánh Tuyết cắn cắn môi.
Khuôn mặt cô hơi uể oải.
Thật ra thì...
Cho dù thật sự xảy ra chuyện trong công việc cô cũng không giúp được anh. Cảm giác như thế này khiến cho cô cảm thấy vô cùng buồn phiền.
Như bà lão nói, nếu như người anh lựa chọn là Tô Hoàng Quyên, thì tình huống vừa nãy nhất định sẽ khác!
Cô thất vọng tựa vào trong ngực anh, hai tay cô vòng ôm lấy eo anh: "Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà... Sau này, chờ tôi lớn lên một lần nữa, thỉnh thoảng chú cũng nói chuyện công việc với tôi một chút, có được hay không?"
Kiều Phong Khang cúi đầu nhìn cô, ánh mắt càng sâu.
Cô giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hai mắt chạm với ánh mắt của anh: "Mặc dù tôi không thể giải quyết giúp chú, nhưng mà tôi muốn chú có thể chia sẻ với tôi."
Trái tim anh rung động.
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên: "Tôi đang kiên nhẫn đợi em lớn lên, nhưng mà, Tuyết...Em phải đồng ý với tôi, tương lai cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng phải ngoan ngoãn ngây ngô ở bên cạnh tôi!"
Du Ánh Tuyết cười một tiếng.
"Cháu đã cam đoan với chú rất nhiều lần rồi. Ừ, cháu cam đoan lần nữa, sau này kể cả Minh Đức có hy vọng cháu đi nước Mỹ hay không, cháu sẽ không đi, chỉ có ngây ngô ở bên cạnh chú. Dĩ nhiên, nếu như chỉ là đi nước Mỹ thăm người thân một thời gian ngắn thì không tính nha."
Hai tay cô giơ lên. Trong mắt cô chỉ có anh, cô ngây thơ không cảm giác được đây là nơi công cộng, nói những lời tỏ tình như vậy không thích hợp lắm.
"Tôi nói không chỉ là Minh Đức!" Anh nói cao giọng một chút.
Du Ánh Tuyết khẽ run, nhìn anh không biết có chuyện gì.
Lúc này cô mới phát hiện vẻ mặt của anh rất uy nghiêm và nghiêm túc.
"Vậy chú nói về ai?"
Du Ánh Tuyết không hiểu hỏi.
Đang vào lúc này thì bỗng dưng tin tức giải trí nhảy chuyển sang tin khác sau lưng cô.
Trên màn hình, bỗng nhiên hiện ra một tấm ảnh màu tìm người mất tích.
Theo bản năng Kiều Phong Khang nhìn sang, ánh mắt anh bỗng dưng u ám.
Ngoài lời tường thuật bên ngoài, ở góc trên bên phải còn đăng một tấm ảnh màu. Đó là tấm ảnh hồi nhỏ của Du Ánh Tuyết.
Có lẽ người khác không nhận ra nhưng Kiều Phong Khang nhìn một cái là có thể nhận ra.
"Chú đang nhìn cái gì vậy?"
Du Ánh Tuyết thấy anh không trả lời mình nên ngẩng đầu lên nhìn anh, cô phát hiện ánh mắt của anh đang rơi vào phía sau cô.
Cô tò mò nhìn theo ánh mắt của anh.
Nhưng....
Ánh mắt của cô còn chưa nhìn đến chỗ anh nhìn thì mặt cô đã bị hai tay anh chặn lại.
Trong lúc cô còn ngạc nhiên, thì đột nhiên anh lại hôn cô.
Du Ánh Tuyết hoảng sợ trợn mắt.
Cái này...
Lúc này hai người đang ở nơi công cộng, hơn nữa chỗ này có nhiều người như vậy...
Du Ánh Tuyết có thể còn lý trí suy nghĩ việc này khi đứng dậy, nhưng mà rất nhanh cô lại mất hồn trong nụ hôn của anh...
Đợi khi cô tỉnh táo lại, nhà ga đã xuất hiện trước mặt.
Kiều Phong Khang kéo cô xuống tàu điện ngầm.
Bây giờ Du Ánh Tuyết mới nhận ra vừa nãy anh không được bình thường, cô tò mò hỏi anh: "Vừa nãy trên tàu điện ngầm chú nhìn thấy cái gì vậy? Tại sao chú không cho phép tôi nhìn?"
"Không thích hợp với trẻ con." Anh trả lời mà mặt không đỏ cũng không thở gấp.
Môi Du Ánh Tuyết bĩu ra nói: "Sẽ không phải là scandal nào đó của chú đấy chứ? Dù sao thì cháu cũng đã thấy nhiều scandal của chú trên tàu điện ngầm này rồi."
Kiều Phong Khang nhìn cô: "Nếu như có scandal lần nữa thì nhân vật chính nhất định là em."
Du Ánh Tuyết lắc đầu liên tục: "Cháu cũng không muốn nổi tiếng."
Anh cười.
Nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một cái, "Giờ em đi học đi, tôi đến gặp hiệu trưởng của em một lát, giải quyết chuyện của em."
"Vâng."
Nếu không phải thời gian không kịp thì Du Ánh Tuyết còn muốn hỏi nhiều nữa, cô vội vội vàng vàng chạy vào phòng học.
Bên này, Kiều Phong Khang nhìn bóng lưng của cô một lúc, lông mày anh càng nhíu chặt.
Cho đến khi không còn nhìn thấy cô nữa, anh mới cầm điện thoại ra gọi cho Nghiêm Danh Sơn.
"Là tôi."
"Giám đốc Kiều, anh yên tâm, trong một phút trước tất cả thông tin đã được gỡ bỏ xuống, sau này sẽ không xuất hiện những loại thông tin tìm người như này nữa."
"Thông báo với tất cả các phương tiện truyền thông, bất kể là trên tivi,internet, hay phương tiện in ấn, sau này cứ là những thông tin tìm người mất tích như vậy thì đều không được công bố cho tôi."
"Vâng." Nghiêm Danh Sơn đáp một tiếng, nhưng anh ta suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được nói: "Giám đốc Kiều, thật ra… dù sao thì cô Tuyết cũng chỉ mới 18 tuổi, nếu như cô ấy biết cha mẹ mình còn sống, chắc hẳn cô ấy sẽ rất vui vẻ?"
Sắc mặt Kiều Phong Khang căng thẳng nghiến răng.
Trong đầu anh không khỏi hiện lên, hình dáng đáng thương của cô trước đây khi nhớ đến cha mẹ.
Cảm giác rất khó chịu khi mình là một đứa trẻ mồ côi. Cho dù nhiều năm rồi, phần tiền bạc vật chất thì anh chưa bao giờ làm cô thiếu hụt, nhưng mà về phái tình thương của cha mẹ của cô thì ai có thể thay thế được?
Chẳng qua...
"Chuyện hôm nay, cậu không được để cho Tuyết biết." Kiều Phong Khang nói bằng giọng điệu lạnh như băng.
"Nhưng mà..." Nghiêm Danh Sơn chần chờ nói: "Tôi chỉ sợ giấy không gói được lửa."
"Bây giờ có thể giấu được bao lâu thì giấu bấy lâu."
Anh, từng chữ từng câu chưa bao giờ dao động.
Nghiêm Danh Sơn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh ta lại không nói gì và cúp điện thoại.
Nếu cô Tuyết biết mình thật ra có thể đoàn tụ gặp mặt cha mẹ, nhưng bởi vì ông chủ đã ngăn cản việc đó, sợ rằng...
Cô ấy sẽ hận ông chủ sao?
Một lúc lâu, Kiều Phong Khang vẫn đứng yên ở chỗ đó. Ánh mặt trời chói chang, sắc mặt anh giống như được bao phủ một tầng sương mù dày đặc.
Anh không phải là không biết cách làm mình rất ích kỷ.
Nhưng mà muốn làm cho cô rời xa anh, anh không làm được!
...
Kiều Phong Khang trở về công ty, bấm số nội bộ gọi trước khi cuộc họp diễn ra, rất nhanh Nghiêm Danh Sơn đã đẩy của đi vào.
"Tìm người thống báo thông tin mất tích, cho tôi xem một chút."
Anh ra lệnh.
Nghiêm Danh Sơn đưa một phần văn kiện có trong túi ra cho anh. Ánh rút ra nhìn, thông tin của người đăng tin tìm người mất tích rát rõ ràng. Bao gồm cả địa chỉ mất tích cũng có.
Có thể là Vân Thanh không có điện thoại, phía dưới là số điện thoại của máy bay riêng và địa chỉ hiện tại của bà ấy.
"Bây giờ bà ấy ở đâu?" Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm vào chuỗi địa chỉ kia.
Đó là khu dân nghèo của thành phố An lập. Hầu như tất cả các tòa nhà có nguy cơ sập đều ở bên đó.
"Ừm. Tôi đã cố ý đi điều tra qua, hoàn cảnh bên kia rất kém. Ẩm ướt u ám, kể cả người trẻ tuổi cũng chắc chắn sẽ không chịu đựng được."
Kiều Phong Khang cau mày, "Tại sao cậu không nói sớm? Tôi bảo cậu âm thầm giúp bà ấy, đó là cách cậu giúp bà ấy sao?"
"..." Nghiêm Danh Sơn thở dài, "Bà ấy có cuộc sống vô cùng nghèo khó, bởi vì bà ấy có biên bản ghi chép việc từng ở tù, vì thế dù có nhiều công việc cần người nhưng cũng không ai muốn mời bà ấy về làm. Bây giờ bà ấy chỉ có thể làm giúp việc trong phòng bếp, tôi có thông báo với người quản lý bên đó cho bà ấy tiền biên chế. Hôm qua bà ấy muốn tăng lương sau một năm, tôi đã nhờ quản lý nhà hàng đưa cho bà ấy một ít, nhưng mà tôi lại không ngờ..."
"Không nghĩ tới, bà ấy lại dùng số tiền kia để làm những việc như thế."
Kiều Phong Khang chấp nhận lời nói của Nghiêm Danh Sơn, tay gõ vào tờ giấy thông tin người tìm kiếm trên bàn
Nghiêm Danh Sơn gật đầu: "Không sai. Một năm tiếp theo bà ấy sẽ không có thu nhập, tôi sợ rằng..."
Môi mỏng Kiều Phong Khang mím chặt, "Bất kể cậu có dùng cách gì, trước tiên giúp bà ấy cải thiện hoàn cảnh sinh hoạt, để cho chủ nhà sửa sang một lần nữa. Tất cả những thiết bị đồ đạc nào không có thì cậu mau chóng sửa chữa và bổ sung."
"Được, tôi sẽ sắp xếp thật chu toàn."
Ánh mặt của Kiều Phong Kình lại nhìn xuống số điện thoại và địa chỉ của thông tin người tìm kiếm, đột nhiên anh nghĩ đến cái gì, cất giọng nói: "Cậu chờ một chút!"
Nghiêm Danh Sơn đã đi đến cửa, nghe được âm thanh này, quay đầu lại nhìn anh.
"Không cần sửa sang phiền phức như vậy, cậu nghĩ cách đưa bà ấy rời khỏi chỗ đang ở đi."
"Việc này..." E rằng có hơi khó khăn?
"Tôi không quan tâm cậu dùng cách gì. Còn nữa, cậu tìm một ngôi nhà tốt để cho bà ấy vào ở. Thuận tiện nhắc nhở quản lý nhà hàng đổi cho bà ấy một bộ đồng phục thoải mái để làm việc. Còn tiền lương thì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Dạ, Giám đốc Kiều, tôi sẽ nghĩ cách."
Kiều Phong Khang khẽ vuốt cằm: "Chuẩn bị mở cuộc họp đi."
Nghiêm Danh Sơn đi ra ngoài, Kiều Phong Khang ngồi xuống ghế xoay, nhìn chằm chằm vào thông tin người mất tích trên bàn.
Đợi đến khi cô gả cho anh, anh sẽ cho mẹ con họ đoàn tụ vào ngày đăng kí kết hôn ở cục dân chính.
Nhưng mà, trước lúc đó...
Anh không cách nào chắc chắn được cô nhóc sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, sẽ không rời khỏi anh, nên anh không thể nào để cho hai mẹ con họ gặp mặt.
....
Buổi chiều.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!