“Cháu thực sự không phóng khoáng…” Du Ánh Tuyết nghẹn ngào, giọng nói khàn khàn đứt quãng: “Cháu chỉ không muốn trở thành tội đồ trước mặt bà nội và dì Vân… Cháu không muốn làm bà nội nghĩ rằng cháu vô tình vô nghĩa, xem cháu như là lang sói…”
“Vậy nên… em đương nhiên đem sự vô tình vô nghĩa đó dùng lên tôi?”
“…” không phải như thế…
Du Ánh Tuyết lắc đầu, muốn giải thích, nhưng mà cô còn không thể tự nghĩ ra lời biện minh cho mình.
Kiều Phong Khang hiểu sự khó xử của cô, nhưng anh vẫn đang giận nên không bỏ qua chuyện đó.
Nhưng...
Nhưng còn có cách nào khác?
Ở trên thương trường Kiều Phong Khang đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi anh, nhưng ở đây với cô gái nhỏ trước mặt anh, anh mãi mãi chỉ có thể bỏ vũ khí xuống đầu hàng.
Anh buồn bực.
Giữ cằm của cô, rồi ra sức hôn cô.
Du Ánh Tuyết không ngừng run lên, hay tay ôm lấy cổ anh, đột nhiên cắn vào môi anh.
Anh hừ ra một tiếng, lùi về phía sau một chút, trừng mắt nhìn cô: “Em còn dám cắn tôi?”
“... Ai bảo chú bỏ cháu lại đây?” cô nghẹn ngào, yếu ớt trừng mắt nhìn lại anh.
Ánh mắt vô cùng ấm ức.
Qua hai ngày chịu sự giày vò, cô thực sự không so đo với anh chút nào.
Kiều Phong Khang híp mắt, lạnh lùng nói: “Lần sau em còn dám làm như vậy với tôi, tôi sẽ không dừng ở việc ném em ở đây, tôi sẽ…”
“Không được!” Khi anh ta định nói thêm những lời vô tình uy hiếp cô thì, Du Ánh Tuyết đã cắt lời, khóe mắt đã chứa chan nước mắt.
Cô dùng ngón tay nhợt nhạt che lên miệng anh: “Là chú trêu chọc cháu trước, chú không được làm giống như ngày hôm nay nữa, không được để cháu lại đây một mình!”
Kiều Phong Khang cười hừ một tiếng và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô một lúc lâu.
Thật sự bất ngờ!
Rõ ràng người bị bỏ lại thực sự là anh, bây giờ cô lại hiển nhiên có thể đòi anh một yêu cầu như vậy, lại còn chắc chắn như thế!
Cô thật sự biết anh quá yêu cô, cho nên coi trời bằng vung, định ăn cả anh sao?
Kiều Phong Khang rất muốn dạy cho cô một bài học tử tế, nhưng cô lại yếu ớt mở miệng: “Từ hôm nay trở đi, ngoài chú ba ra, cháu sẽ không còn gì hết…”
Giọng điệu bi thương.
Kiều Phong Khang trong lòng nao nao, cảm nhận được một suy nghĩ phức tạp xẹt qua.
“Nếu ngày nào đó em không còn cần tôi, tôi sẽ hận em.”
Đứng bên cạnh anh, cô cần có dũng khí buông bỏ tất cả tình yêu của người khác dành cho cô.
Chuyện này đối với cô gái nhỏ chỉ gần 18 tuổi thật không dễ chút nào.
Kiều Phong Khang nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu, và nhiều cảm đan xen, cuồn cuộn trong mắt anh.
Hai người nhìn một lúc lâu…
Môi anh hôn nhẹ lên môi cô, không hôn sâu, chỉ là nhẹ nhàng lướt qua.
Giống như trấn an cô, lại cũng giống như một lời hứa.
Nhưng thật ra, cô không biết rằng yêu cầu của cô thật dư thừa.
Đời này, Kiều Phong Khang anh không thể nào buông tay cô.
Bắt đầu từ sáu năm trước, cô ở trong lòng anh đã từ từ lớn lên, bây giờ, cô đã trưởng thành như một dây leo quấn quanh trái tim anh.
Năm này qua tháng nọ đã dung hòa vào máu của anh.
Nếu anh thật sự muốn rời bỏ cô, e rằng sẽ phải dùng dao, rạch một đường đến tim anh.
Hai người vùi lấp nhau bằng tình cảm nồng cháy, hoàn toàn không để ý đến một chiếc xe đang từ từ đi qua.
Bà cụ ngồi ở băng ghế sau, hướng mắt mãi nhìn chằm chằm vào bên trong xe chỗ của hai người họ, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Hoang đường!
Quá hoang đường!
Một bậc cha chú với một đứa trẻ, hai người chênh lệch hơn chục tuổi, vậy mà làm chuyện như vậy ở giữa đường, hoàn toàn không để ý đến hình tượng!
Hơn nữa, nói đúng ra Kiều Phong Khang có thể phải xưng hô với Du Ánh Tuyết là cha nuôi.
Sự tình như thế này nếu để cho cánh báo chí biết, phơi bày ra, sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn?!
Người tài xế phía trước cũng khá sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Du Ánh Tuyết không phải là vị hôn thê của cậu nhỏ sao?
Trước đó còn phải đi theo chồng qua Mỹ. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt đã cùng cậu Khang hôn nhau như thế này.
Kỹ thuật gian lận này quá lợi hại!
Kính phục!
“Lái xe cho tốt vào, không nên quay lại nhìn lung tung!” bà cụ thu tầm mắt về, ngữ điệu lạnh nhạt nhắc nhở.
Người lái xe không dám quay lại nhìn thêm, nhanh chóng tập trung chú ý đến tình hình giao thông trên đường. Tuy không nhìn mặt lão phu nhân, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng, không khí trong xe áp lực đến đóng băng vài phần.
Được một lúc lâu…
Bà lão lại nói: “Chuyện hôm nay, cậu coi như chưa từng thấy qua, càng không được đem chuyện này nói ra bên ngoài!”
“Bà yên tâm, dù bà không căng dặn, tôi cũng sẽ hiểu điều này.”
Người tài xế chấp nhận.
Đây là một vụ scandal!
Tất nhiên không dám nói năng lung tung.
Kiều Phong Khang chở Du Ánh Tuyết trở về biệt thự.
Anh ấy không phải người tốt, tuy rằng sẽ thực sự không bỏ cô lại, nhưng anh ta vẫn tức giận.
Mãi cho đến khi hạ tốc độ xuống, sắc mặt anh vẫn không được tốt lắm.
Tuy nhiên, nếu đem so với khuôn mặt lạnh lùng trước đây, giờ phút này có thể coi như là nhu hòa hơn.
Hơn nữa ...
Ít nhất đã không đẩy cô ra.
Du Ánh Tuyết nhìn thấy hai người nắm tay đặt trên đùi anh, trong mắt đã sớm không còn vẻ lo lắng, chỉ còn thản nhiên cười đắc ý.
Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy ánh mặt trời vừa lúc đẹp nhất.
Mọi thứ trong mắt cô lúc này đều trở nên đẹp đẽ…
Rất nhanh…
Đã đến biệt thự.
Kiều Phong Khang trực tiếp đem xe đậu ở bãi trước của biệt thự.
Du Ánh Tuyết dò xét liếc nhìn anh, thấy anh vẫn đang dài ra, cô thè lưỡi trêu anh.
Cẩn thận thu tay lại, cởi dây an toàn, xuống xe trước.
Quay đầu nhìn lại, anh đã đi theo cô về hướng biệt thự.
Vừa đi vừa gọi điện thoại.
“Cho người ra sân bay lấy hành lý của Du Ánh Tuyết… Đúng, đưa đến biệt thự. Ừm. Cứ làm vậy đi.”
Chỉ nói đơn giản vài từ vậy, rồi cúp máy.
Không phải đi Mỹ nữa, cũng không bị anh ấy bỏ lại. Mặc dù tâm trạng của anh vẫn không tốt lắm, nhưng Du Ánh Tuyết cảm thấy như vậy là tốt rồi.
Cô cởi giày, cả dép lê cũng không đổi lại, đã đi ngay vào phòng.
“Cô Ánh Tuyết, chào buổi sáng.” Dì Lý chào hỏi cô.
Du Ánh Tuyết bước tới, ôm lấy dì Lý, áp cằm lên vai bà, làm nũng: “Dì Lý, tôi rất nhớ dì… còn tưởng rằng sau này không còn được gặp dì nữa.”
Dì Lý không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy lời cô nói, quở trách vỗ tay cô: “Mới sáng ra đã nói hươu nói vượn. Như vậy điều tốt lành sẽ không đến?”
Du Ánh Tuyết cười.
“Đúng vậy, là tôi nói hươu nói vượn.”
Kiều Phong Khang nhìn chòng chọc vào dáng vẻ làm nũng của cô, thở dài, rồi lên lầu.
Lưu Mã liếc nhìn bóng dáng, hiểu ra tình huống lúc này, hỏi: “Lại tức giận à?”
“Dạ…” Du Ánh Tuyết gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về tấm lưng kia: “Hơn nữa, còn là vô cùng tức giận.”
“Cô đó! lát nữa lo mà đi hò hét dỗ dành chú ba của cô đi.”
Du Ánh Tuyết mỉm cười gật đầu.
Kiều Phong Khang lên lầu lấy tài liệu.
Vốn dĩ nghĩ là vật nhỏ kìa sẽ biết điều, giống như đối với dì Lý, đến làm nũng với anh cũng tốt.
Cuối cùng khen ngược cô, cô không làm vậy với anh.
Anh lại đi xuống lầu, đã nhìn thấy vật nhỏ kia ngồi duỗi hai tay hay chân, thảnh thơi ngồi ăn kem ở tấm thảm lớn.
Đôi môi của Kiều Phong Khang mím chặt, sắc mặt tối sầm lại.
Cảm giác như đấm vào bông vậy, rất bất lực.
Anh thật ra đang tức giận, rất tức giận. Nhưng cô lại không kiêng nể gì, hoàn toàn không để ý đến.
“Cậu Khang, buổi trưa cậu sẽ không ăn cơm ở nhà sao?” dì Lý từ trong bếp đi ra, thấy anh như chuẩn bị đi đâu, nên hỏi.
“Không ăn.” Anh trả lời lại hai từ.
Sau đó, anh nhìn không chớp mắt ra phía ngoài.
Vốn dĩ định lướt qua cô, nhưng…
Khi đi qua trước mặt cô, tay anh đột nhiên bị kéo.
Lòng bàn tay mềm mại kia nắm lấy tay anh, rất ấm áp.
Anh dừng lại một chút, đôi mắt cụp xuống, nhìn cô.
Du Ánh Tuyết cầm hộp kem chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt lấy lòng, dò xét anh: “Chú không ở nhà ăn cơm sao?”
Vẻ mặt Kiều Phong Khang dịu đi một chút.
Du Ánh Tuyết Tập lại hỏi: “Chú buổi trưa có bữa cơm xã giao à?”
“… Không.”
“Vậy chú… chú ăn kem không?” Du Ánh Tuyết vừa nói vừa đưa cây kem lên môi anh.
Kiều Phong Khang liếc cô một cái, cúi đầu, cắn một miếng thật to.
Du Ánh Tuyết cảm thấy vết cắn trên cây kem dường như giống cắn trên người cô.
A…
Vết cắn trên môi cô trước đó, thật sự rất đau.
Da đầu cô run lên, sợ anh lại cắn cô, cô rụt rè cúi đầu, kéo ống tay áo anh: “Chú ở lại ăn cơm với cháu, đừng giận nữa, được không?”
Giống như dì Lý nói, dỗ dành anh.
Giọng nói nhẹ nhàng, vừa lấy lòng anh, vừa làm nũng.
Vừa nãy Kiều Phong Khang còn đang tức giận, chỉ vì cô nói mấy câu, tâm tư đã vui lên rất nhiều.
Thế nhưng…
“Nếu bây giờ Kiều Minh Đức lại gọi em qua Mỹ, em có đi không?” anh cúi đầu hỏi.
Nhìn chằm chằm vào cô.
Mắt không chớp.
Thực ra...
Đây là điều anh ấy quan tâm nhất.
Cô ra đi vì Kiều Minh Đức. Ở lại cũng là vì Kiều Minh Đức.
Như vậy...
Có phải chỉ cần Kiều Minh Đức gọi điện thoại từ nước ngoài về, cô sẽ lại một lần nữa, thu gom hành lý, trốn anh chạy qua Mỹ?
Mặc dù, loại chuyện này, anh sẽ không coi vào đâu, vì anh sẽ không để tái diễn lần hai! Vì anh không cho phép!
“Không, cháu hứa.” Du Ánh Tuyết sợ anh không tin, nên cô ngoan ngoãn giơ tay hứa: “Cháu sẽ không đi đâu cả.”
Lần này đây, cô đã phải chịu đựng giày vò rồi.
Cô không muốn làm trái lương tâm mình nữa, không muốn gây sức ép cho mình nữa.
Kiều Phong Khang khịt mũi: “Lời nói của em nói, có đáng tin không?”
Du Ánh Tuyết có chút ngượng ngùng.
Cô đã hứa với anh ấy, nhưng không làm được, nên cô không trách anh ấy thất vọng về bản thân mình lúc này.
Kiều Phong Khang liếc cô một cái, sau đó xoay người rời đi. Du Ánh Tuyết để kem vào đĩa bên cạnh, chầm chậm đuổi theo anh: “Vậy thì chú nói đi, làm sao chú có thể tin rằng cháu sẽ không chạy lung tung nữa.”
Kiều Phong Khang dường như đang chờ đợi câu này.
Quay lại và bắt gặp ánh mắt của cô ấy.
“Kết hôn với tôi.”
Du Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn anh.
“Cháu... mới 18 tuổi.”
“Hoặc, chúng ra sinh , em chọn đi.”
Du Ánh Tuyết phùng miệng.
“Không vui sao?” Thân hình cao lớn của Kiều Phong Khang tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô.
Du Ánh Tuyết lông mi buông xuống: “Cháu hiện tại vẫn là học sinh, còn muốn chăm chỉ học tập... Hơn nữa bản thân vẫn là một đứa trẻ.”
Bây giờ tất cả cuộc sống của cô hoàn toàn dựa vào đôi cánh của anh.
Nếu một ngày nào đó cô thật sự rời xa che chở của anh, cô ngay cả khả năng tự lực cánh sinh cũng không có.
Nếu cô kết hôn với anh bây giờ, kết quả có lẽ thực sự thành một ký sinh trùng cả đời anh phải che chở.