Từ khi nào mà Kiều Phong Khang không còn chú ý để hình tượng của mình nữa? Nếu để cho giới truyền thông chụp được chuyện này, chắc chắn họ sẽ làm càn lên để viết báo.
Chẳng lẽ anh không nghĩ đến điều đó sao.
Trên đường cao tốc của sân bay, xe của Kiều Phong Khang chạy nhanh như gió.
Toàn bộ hành trình, anh ấy luôn nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt lạnh lùng rõ ràng là đang quan sát tình hình giao thông, nhưng Du Ánh Tuyết đang ngồi bên cạnh anh lại cảm thấy ánh mắt của anh như đang khoét lên người cô, ánh mắt đó sắc bén như dao.
Sự im lặng và lạnh nhạt của anh ấy càng ngày càng giống như làm cho không khí xung quanh đóng băng.
Du Ánh Tuyết có đôi chút sợ, hai tay cô ôm đặt lên đầu gối bóp chặt nó.
Cô nhìn anh ấy.
Lại nhìn anh ấy một lần nữa.
Tới lần thứ năm nhìn về phía anh, cô mới có đủ dũng khí đưa tay qua.
“Đừng chạm vào tôi!”
Đầu ngón tay lúc đó cách lưng anh ấy sau anh ấy đúng một tấc, anh đã lạnh lùng quát!
Anh ấy đang tức giận.
Hơn nữa còn rất tức giận!
Giọng nói của anh vô tình đến mức Du Ánh Tuyết co người lại.
Nhưng mà…
Ngẫm lại, nếu không phải do Kiều Minh Đức buông tay, bản thân ta anh… quá vô tình.
Cắn môi.
Ngón tay cô khẽ run, hơi rụt rè nhưng vẫn quyết tâm đặt tay cô lên mu ban tay anh.
Lúc này, anh đang căng thẳng đặt tay phải trên đùi. Du Ánh Tuyết thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của tĩnh mạch trong lòng bàn tay mình.
Kiều Phong Khang thở nhẹ một hơi, không nhìn cô mà lạnh lùng nói: “Không cần!”
“Chú đừng giận nữa..” Du Ánh Tuyết không quan tâm, chẳng những không bỏ ra, ngược lại còn g tay nắm chặt tay anh trong tay cô: “Cháu biết mình sai rồi, cháu cũng đã giải thích với chú rồi.”
“Không cần!”
Du Ánh Tuyết cắn môi, nhìn anh lấy lòng rồi yếu đuối tiếp tục giải thích: “Chú đừng lạnh lùng nữa, cháu thật sự biết mình sai rồi, lần sau, cháu sẽ không làm như vậy nữa…”
Rất tốt!
Rất là tốt!
Vậy mà còn dám có “lần sau”!
Lòng ngực Kiều Phong Khang lấp kínsự khó chịu đến nỗi phát đau.
Lần đầu tiên, cảm nhận được sự thất bại như vậy, như thể bất lực.
Người gái này, anh nghĩ rằng anh đã nắm bắt được cô, thậm chí còn đắc ý như một kẻ ngốc.
Nhưng cô chính là lục bình, chỉ cần không cẩn thận, cô ấy sẽ rời đi bất cứ lúc nào.
Ra đi rất phóng khoáng, rất thẳng thắng!
Cái cảm giác bất lực, vừa lo được vừa lo mất cực kỳ gay go!
Nhưng mà cô gái vô tình vô nghĩa này anh này làm thế nào để hiểu được?
“Kiều Minh Đức tính tình không tốt lắm, anh ta muốn cháu đi qua Mỹ với mình. Cháu không dám kích động anh ta, cho nên mới phải đồng ý…” Du Ánh Tuyết cố gắng giải thích.
Kiều Minh Đức muốn cô đi, cô liền đi! Hơn nữa, còn lặng yên đi không một tiếng động, còn không ngớt lời từ biệt anh, cũng không nghĩ đến anh!
Và vì thế…
Suy cho cùng Du Ánh Tuyết đặt Kiều Phong Khang ở vị trí nào trong cô?!
Đã vậy hai ngày qua cô còn đối xử với anh rất nhiệt tình không muốn rời xa anh, dành cho anh hai ngày qua, là xuất phát thật lòng, hay thật ra là do có chút áy náy với anh?
Hơi thở Kiều Phong Khang ngày càng nhanh, ánh mắt càng ngày càng nghiêm túc.
Du Ánh Tuyết xoắn não.
Ra sức tìm cách làm cho anh ấy cảm thấy bớt giận một chút, nhưng ngay sau đó, trong chớp mắt, chiếc xe trực tiếp tăng tốc độ chạy thẳng đến khu vực đậu xe bên cạnh đường cao tốc. Đạp phanh mạnh một cái, và ngừng lại.
Du Ánh Tuyết không chuẩn bị trước, người cô bị hất tung lên, rồi lại bị dây an toàn kéo lại.
Trước khi anh cô có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh đã cánh cửa phụ của xe ra.
Với khuôn mặt lạnh lùng, anh tháo dây an toàn của cô, rồi kéo cô xuống xe.
“Chú ba!”
Không hề phòng bị, người cô lảo đảo, trực tiếp ngã thẳng vào lòng ngực anh.
Rồi sau đó...
Cửa xe bị đóng sầm lại.
Tiếng ‘bịch’ như đánh trực tiếp vào lòng của Du Ánh Tuyết, khiến cô hết hồn, đến cả thở cũng căng thẳng.
Cô trố mắt, không hiểu chuyện gì nên lại kinh hồn nhìn.
Đôi mắt anh nặng lại, tàn nhẫn, lạnh lùng, như là là muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Cô sợ sệt lùi lại phía sau từng bước một, theo bản năng tựa người vào xe. Tay cầm bó sát người, phía sau chắc chắn là tay nắm cửa xe.
Ngay sau đó, anh đột nhiên cúi người, giống như sư tử đực điên cuồng một hơi oán hận cắn vào môi cô.
Đúng…
Không phải là hôn, cũng không phải mút...
Mà là ra sức cắn xé.
Như là phải trực tiếp trút hết tất của lửa giận cùng sự lo sợ được mất kia lên nụ hôn này.
Anh thực sự quá nhẫn tâm, đem cánh hoa trắng nịn này cắn đến chảy máu.
Du Ánh Tuyết thở hổn hển.
Thực sự rất đau ...
Nỗi đau khiến nước mắt chực trào ra.
Nhưng...
Không dám đẩy anh ra, thậm chí hừm không dám hừm một tiếng nào.
Nếm được mùi máu, anh lùi lại một chút,tay lên xe phía sau cô, gân xanh vẫn còn đang nhay.
Môi của cả hai người đều dính máu.
Chói mắt
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt anh lờ mờ ẩn đỏ.
“Tất cả những lời bảo đảm mà em nói ra trước đây với tôi, đều là đùa giỡn thôi đúng không? Du Ánh Tuyết, tôi còn có thể tin ở em không?” Cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Trong giọng nói và đôi mắt của anh tràn đầy sự thất vọng.
Du Ánh Tuyết khiến cho đôi mắt đó đâm vào lòng từng chút một.
Cô từng hứa sẽ không bao giờ buông tay anh dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Nhưng...
Cô cuối cùng không can đảm như anh ấy…
“Cháu không muốn đi… thật sự, cháu không muốn đi Mỹ chút nào hết…” Du Ánh Tuyết không biết phải nói thêm gì khác để giải thích, chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời này, hai tay cô cẩn thận từng chút một ôm lấy anh, giống như một đứa trẻ nhận ra lỗi của mình, hốc mắt cô đỏ ửng.
“Được, vậy tôi hỏi em... Rốt cuộc là tại sao đến phút cuối em lại không ra đi cùng Kiều Minh Đức? Chẳng phải em đã rất phóng khoáng đi làm giấy bảo lưu kết quả học, cũng rất tự nhiên ra đi không nói lời nào với tôi, vậy bay giờ vì cái gì em lại ở lại?” Kiều Phong Khang nâng cằm của cô hỏi, khiến cho đôi mắt đỏ bừng của cô đối diện với nhìn anh.
Qua lớp sương mù mịt mờ, Du Ánh Tuyết hiểu biết rõ đáp án mà anh đang mong chờ là gì.
Cô liếm môi, thêm vào đó mũi cô cảm ngửi thấy mùi máu tươi đang nhập trong khoang miệng.
Sự kỳ vọng trong mắt anh, làm cho cô.
Không thể đối mặt với anh, càng không thể nói dối.
“Cháu …”Cô cúi đầu, siết chặt bàn tay đang nắm lấy ống tay áo của anh: “Kiều Minh Đức… đột ngột nói không cần cháu đi Mỹ cùng nữa…”
Nói ra câu đó, có thể nghe rõ ràng tiếng thở trên đầu nghe, càng ngày càng nhanh.
Du Ánh Tuyết từ từ nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu cảm của anh. Hàng mi run rẩy.
Thế nhưng...
Ngay cả như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở từ phía anh là sự thất vọng cùng buồn bực.
“Thì ra là vậy.”
Anh hừ cười một tiếng, như đang tự chế giễu bản thân anh.
Vốn tưởng rằng, cô đột nhiên ở lại là vì anh, kết quả là...
Chỉ là quá buồn cười vì do anh tự mình đa tình thôi!
Kiều Phong Khang nhìn Du Ánh Tuyết bằng một cái liếc mắt nặng nề, rồi lạnh lùng hất tay cô khỏi tay áo anh.
Trái tim Du Ánh Tuyết thắt lại, tay cô tiếp tục kéo anh lại.
Nhưng…
Anh đã tránh.
Lòng bàn tay cô trống rỗng.
Chỉ nắm chặt được không khí trong tay...
Kiều Phong Khang trở lại xe, chiếc xe ô tô màu đen lao đi với tốc độ cao như một viên đạn, hòa vào dòng xe cộ.
Du Ánh Tuyết đứng như trời trồng ở ven đường, tim đập loạn nhịp, ngu ngốc nhìn theo hướng chiếc xe đã chạy mất hút.
Rất lâu…
Cô lẻ loi, bất lực đứng ở đó, như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trên đầu nắng chiếu như thiêu như đốt, nhưng cô lại cảm thấy lạnh băng.
Cảm giác bị bỏ rơi… thì ra khó chịu đến vậy...
Nước mắt từ hốc mắt chảy ra.
Trên máy bay, Kiều Minh Đức vẫn dựa lưng vào ghế, rất lâu không lên tiếng.
Hai mắt đều đang đeo bịt mắt.
Ngay cả như vậy cùng không thể giấu được nỗi buồn cuồn cuộn đang dần lộ ra.
Trần Ngọc Vân kéo chiếc chăn bông mỏng đắp lên người anh ta, bà không đành lòng, vỗ vỗ nhẹ nhàng mu bàn tay lạnh lẽo của anh ta: “Nếu đã quyết định rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa. Trái tim sẽ không chịu nỗi.”
“Mẹ, mẹ nghĩ yếu đuối như vậy hả.”
Kiều Minh Đức kéo bịt mắt xuống.
Bác sĩ nói anh ta không chịu nổi kích thích, nên tất cả mọi người phải thật cẩn thận, lấy lòng anh, chiều theo anh ta.
Cho nên…
Du Ánh Tuyết rõ ràng không muốn rời khỏi An Lập, nhưng lại sợ không dám từ chối anh ta.
Nhưng thực ra…
Anh ta làm sao có thể không chịu nổi khích động chứ?
“Nếu có thể mạnh mẽ như vậy thì tốt.” Trần Ngọc Vân mỉm cười: “Chỉ cần phối hợp thật tốt với bác sĩ, chúng ta nhất định sẽ sớm quay về. Đến lúc đó, và Du Ánh Tuyết muốn làm gì cũng được, đính hôn cũng được, kết hôn cũng đều được, tùy vào hai đứa.”
“Mẹ, bắt đầu từ ngày hôm nay... và Du Ánh Tuyết đã tạm thời chia tay…”
“Chia tay?”
Kiều Minh Đức dựa vào chiếc ghế da, hai mắt buồn phiền nhìn mẹ: “Bọn vẫn còn trẻ tuổi, sau này sẽ còn gặp ngày càng nhiều, ngày càng đẹp phong cảnh khác. Vì vậy, nếu bây giờ đã đem tất cả cuộc trói buộc vào nhau, chẳng phải sẽ thật đáng tiếc đúng không? Tách nhau ra một thời gian, cô ấy tự do vui vẻ, còn cũng có thể ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp khác. Nếu cô ấy thực sự là của , cô ấy sẽ chờ trở về bên cô ấy. Nhất định còn có thể quay lại…”
Thế nhưng…
Nếu cô đã định trước là chú ba, vài năm sau... có lẽ, cô vẫn sẽ ở lại bên cạnh chú ba...
Nếu hai người họ trong khoảng thời gian đó tìm ra tình yêu đích thực, nếu họ có thể kiên trì đến lúc đó, anh ta sẽ buông tha cho họ, cũng sẽ bằng lòng cam chịu.
Du Ánh Tuyết không biết mình đã ngồi xổm bao lâu trên đường cao tốc bao lâu.
Cô chỉ biết là…
Anh có lẽ đã thực sự ghét bỏ cô, nên mới nhìn cô với đôi mắt thất vọng cực độ đấy…
Cho nên…
Anh thực sự quyết định cứ như vậy bỏ cô ở đây?
Ngẫm đi ngẫm lại, ngực cô quặn thắt.
Bỗng nhiên…
Chiếc xe quá đỗi quen thuộc kia, lại từ hướng sân bay trở lại đây, dừng ở bên chân cô.
Bất ngờ.
Cô nâng đôi mắt đang ngấn lệ.
Nhìn thấy người đàn ông đang đi nhanh xuống xe, cảm thấy tất cả điều này đều không chân thật
Anh không rời đi rồi sao?
Dùng cổ tay làm trụ, cô trực tiếp bị kéo đi
Người đàn ông đó mở cửa băng ghế sau và đẩy cô vào.
Du Ánh Tuyết chỉ cảm thấy mình giống như một cái túi vải bố, bị người đàn ông đang tức giận ném xuống dưới.
Lửa giận điên cuồng trong mắt anh như muốn thiêu đốt cô.
Cái đẩy mạnh thô bạo đầy oán gián tiếp đẩy lên người cô, lực rất mạnh như đang trừng phạt cô, cũng như đang phát tiết.
Du Ánh Tuyết thấy đau đớn.
Đôi mắt chứa chan lệ, vẫn nhẫn nại, không dám phát ra tiếng.
Ít ra…
Anh đã trở lại.
Cho dù anh đang tức giận như vậy, oán hận như vậy, nhưng anh vẫn không thực sự bỏ cô lại…
Đây là đường cao tốc, anh lại bất chấp tất cả, chỉ điên cuồng xoa nắn thân thể cô, rồi cắn lỗ tai cô.
Du Ánh Tuyết hai tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, áp lực khóc thút thít.
Không biết là do tủi thân, hay là cho bị anh cắn quá đau.
Kiều Phong Khang thở nặng nhọc, nghe tiếng khóc của cô, khuôn mặt một nét dịu đi cũng không có, còn lãnh đạm hỏi: “Khóc cái gì?”