Chương 1: Đôi mắt sâu không thấy đáy. Trong biệt thự tràn ngập khí thế, Du Ánh Tuyết mới tắm xong, mái tóc của cô còn ẩm ướt, ngồi khoanh chân làm tổ trên ghế sofa xem TV. Lúc đang xem tivi tới thất thần, bỗng nhiên tất cả người giúp việc trong biệt thự vội vã chạy ra, vẻ mặt mọi người đều căng thẳng. Du Ánh Tuyết quay đầu thấy vẻ mặt mọi người, lập tức hiểu rõ là có chuyện gì. Trong miệng ngậm một quả nho còn chưa kịp nuốt xuống, thì tắt TV luôn, đứng dậy rời khỏi ghế sofa muốn lên trên tầng. Nhưng mà… Đã không kịp. Cửa trong biệt thự được người ta kéo từ bên trong. “Chào mừng ngày trở về.” Ngay ngắn chỉnh tề, giọng nói cung kính lập tức vang lên, tràn ngập khí thế. Người đàn ông được nghênh đón với chiến trận lớn, thân hình thẳng tắp, cao khoảng một mét tám mươi lăm. Dưới sự vây quanh của mọi người, người đàn ông ăn mặc nghiêm chỉnh chậm rãi bước tới. Trên gương mặt tuấn tú cương nghị, cũng không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nhìn một lượt xung quanh, lập tức dời mắt nhìn Du Ánh Tuyết đang đứng thẳng không cử động trong phòng khách. Người đàn ông Kiều Phong Khang này là như vậy. Khí chất bức người. Anh không làm gì cả, chỉ một ánh mắt, đều đã tràn ngập cảm giác áp bách, khiến người ta cảm thấy thở đều trở nên khó khăn. Du Ánh Tuyết cứng ngắc đứng ở đằng kia, cung kính lại có chút lắp bắp mở miệng: “Chú… Chú ba.” Cô gọi theo chồng sắp cưới của cô Kiều Minh Đức. Du Ánh năm nay 18 tuổi,sáu năm trước, cha mẹ cô đều mất đi, do Kiều Phong Khang đón vào nhà họ Kiều. Sau đó cơ duyên xảo hợp, cô thành con dâu nuôi từ bé của Kiều Minh Đức cháu của Kiều Phong Khang. Hiện giờ cô là cháu dâu của Kiều Phong Khang. Ở trong biệt thự này đã tròn sáu năm. “Sao còn chưa ngủ?” Cuối cùng Kiều Phong Khang cũng lên tiếng. Giọng điệu vẫn nhạt nhẽo không ấm áp như cũ. Tuy Kiều Phong Khang là bạn bè của cha mẹ cô, cung cấp đồ ăn nơi ngủ cho cô, còn cho cô đi học.Nhưng người đàn ông này, ở trong lòng cô là bề trên vừa tôn kính vừa sợ hãi. Tuy biệt thự này anh ít khi trở về, nhưng mỗi lần anh xuất hiện đều khiển Du Ánh Tuyết cảm thấy khẩn trương tới mức không biết phải làm gì. Cơ thể Du Ánh Tuyết cứng đờ, cô nắm chặt góc áo trả lời: “Cháu đang định đi ngủ, chú đã trở lại rồi” Kiều Phong Khang cởi áo vest giao cho người giúp việc. Trên người còn lại một chiếc áo sơ mi được làm thủ công. Dưới áo sơ mi, cơ thể cao lớn của người đàn ông không có một chút thịt thừa. Kiều Phong Khang có thể khiến truyền thông bình chọn là người đàn ông khiến đám phụ nữ điên cuồng nhất ở thành phố An Lập, tuyệt đối là xứng đáng. Cho dù là nói từ xuất thân, hay là từ ngoại hình. Kiều Phong Khang “Ừ” một tiếng, đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống. Du Ánh Tuyết thật sự không hiểu câu “Ừ” này của anh có dụng ý gì, có phải là bày tỏ cô có thể đi lên tầng ngủ hay không? “Sắp thi đại học rồi đúng không?” Lúc cô đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên Kiều Phong Khang mở miệng. “Dạ” Du Ánh Tuyết vội vàng gật đầu. “Khi nào điện nguyện vọng?” “… Là ngày kia” “Định học ở đâu? Giọng điệu của Kiều Phong Khang rất tùy ý, giống như đang nói chuyện linh tinh với cô. Đối mặt với bề trên nghiêm túc của nhà họ Kiều này, Du Ánh Tuyết cảm thấy ở chung một giây đều rất giày vò. Nhưng rất rõ ràng, hôm nay Kiều Phong Khang có vẻ rất vui. Cô đành phải thành thật trả lời: “Cháu định đăng ký đại học ở thành phố Bắc An.” “Thành phố Bắc An?” Lông mày Kiều Phong Khang hơi nhíu lại khó mà nhận ra, không nhìn cô, chỉ bưng chén trà giúp việc đưa tới lên nhấp một ngụm, vẻ mặt không đổi hỏi: “Định học cùng trường với Minh Đức à?” “Dạ” Du Ánh Tuyết gật đầu, giọng nói rất nhẹ: “Cha Minh Đức nói hy vọng chúng cháu học cùng trường để bồi dưỡng tình cảm. Đợi đến khi cháu tốt nghiệp đại học, sẽ để bọn cháu kết hôn” Du Ánh Tuyết ăn ngay nói thật. Không chỉ vì chuyện này, học đại học Bắc An vẫn luôn là mộng tưởng lớn nhất của cô, cũng là mộng tưởng lúc trước cha ký thác cho cô. Ba năm nay, mỗi khi học bài rất vất vả, chỉ cần nghĩ tới đại học Bắc An, cô sẽ vui vẻ chịu đựng. Kiều Phong Khang nâng mắt liếc Du Ánh Tuyết, đôi mắt sâu không thấy đáy. Mới vừa tắm xong, gương mặt trắng nõn thuần khiết của cô càng sạch sẽ hơn, đôi mắt trong trẻo, sáng long lanh, nhìn rất có hồn. Bởi vì ánh mắt anh lướt qua, cô giống như con nai con bị kinh hãi, lo sợ bất an cúi thấp đầu hơn nữa. Vật nhỏ này, sợ anh như vậy sao? Anh sẽ ăn thịt người à? Kiều Phong Khang cau mày: “Tốt nghiệp đại học xong cháu mới 22 tuổi, không thấy kết hôn là quá sớm sao?” Sớm thật! 22 tuổi cô còn chưa có nhiều kinh nghiệm, đương nhiên kết hôn là quá sớm. Nhưng mà…