Chương 172
Phong Ly Ngân nói không sai, có một số việc thật sự không cần dùng mắt.
Hắn kéo dây ruy băng trên màn giường xuống che lấy mắt tôi, sau đó nhanh chóng đốt lửa, hắn hiểu cơ thể tôi còn hơn tôi, hương vị ngọt ngào lan nhanh ra cả cơ thể, tụ vào trong đầu bao phủ lý trí.
Phật gia nói: Vì yêu nên sầu, vì yêu nên sợ, khi buông bỏ Tình yêu, sẽ không lo không vướng bận. Đạo gia nói: Họa lớn nhất là không biết đủ, lầm lớn nhất là lòng tham không đáy, phải biết thế nào là thỏa mãn mới có thể có được niềm vui.
Nhưng tôi lại không thể làm giảm dục vọng của mình với hắn, thậm chí cảm thấy cho dù dây dưa cùng hắn thế nào cũng không đủ, không đủ để thể hiện hết sự nhớ thương của mình cho hắn biết.
Lúc tỉnh lại thì không muốn hắn rời đi, lúc ngủ cũng muốn mơ thấy hắn đang chiếm lấy mình.
Cố chấp cố chấp, hắn luôn cười nhạo sự cố chấp của tôi, nhưng tôi không phải là kẻ cố chấp đến cực đoan.
Tôi chỉ cố chấp với mình hắn.
Hắn cho tôi cả chân thực và hư ảo, tôi đều tin, hắn cho tôi vô vàn ngọt ngào như độc dược ái tình.
Tôi không thấy gì, hắn cũng không nhìn được, nhưng động tác của hán không bị ảnh hưởng chút nào, sự thô bạo không hề thuyên giảm.
Ngay cả việc tôi đưa tay bảo vệ bụng cũng bị phát hiện, sẽ bị hắn nắm chặt lấy tay giam lên trên đầu, không cho †ôi trốn tránh, hoàn toàn xâm chiếm lấy tôi.
Trong đầu trống rỗng, toàn bộ cảm quan trầm luân phập phồng, tiếng nỉ non nhẹ nhàng hay cao ngất đều tùy theo tâm tình của hắn.
Không cần biết là Phật Tổ ở Tây Thiên hay Tứ Ngự tu hành ở Cửu Trọng Thiên, chắc chẳng có ai cứu được tôi đâu?
Tôi tình nguyện theo hán, chìm vào vực sâu.
Chuông sáng vang lên, tuyết trắng mờ sương.
Tôi tỉnh dậy ngồi mơ màng trên giường hết nửa ngày, tối qua rối loạn thật sự, nhưng mà tôi nằm trên giường lại ngủ đến không biết trời trăng gì.
Lúc tôi ngủ Phong Ly Ngân không để ai đánh thức tôi cả, có điện thoại gọi đến hắn lập tức tắt máy, vô cùng chuyên chế, thật ra hắn mới là đầu sỏ làm tôi ngủ không.
đủ giấc.
Nhà lớn của Thẩm gia nằm trong khu nghỉ dưỡng, trên núi này có đạo quan, thờ các vị tôn thần của đạo gia, lãnh đạo ở đó đều là đệ tử nhà họ Thẩm.
Không cần biết là nữ hay nam, phải vừa tu hành vừa quản lý khu nghĩ dưỡng.
Hơi hơi có chút quang cảnh của thế ngoại đào viên, so với cửa hàng trong thành thị của nhà tôi, Thẩm gia lớn mạnh hơn rất nhiều.
Tôi đoán việc chúng tôi đột nhiên xuất hiện sẽ gây ra không ít phiền phức, nhưng từ đầu đến cuối chẳng thấy ai đến quấy rầy tôi, không biết là do kết giới của Phong Ly Ngân hay vì sự tôn sùng và kính trọng của họ với hắn.
Tôi tỉnh lại chưa bao lâu chỉ thấy Thanh Loan đến, mang theo hai người đến quét dọn phòng ốc, tôi đang uống sữa đậu nành mà bị cô ấy làm cho giật mình thiếu chút nữa làm đổ hết.
“Hi hì, tiểu nương nương bổi sáng tốt lành” Cô ấy cúi người, cười đến bên tôi.
Thấy cô ấy tôi có chút không được tự nhiên, không biết nên nói gì với nhau.
“Xin lỗi nha, tôi vào mắt trận từ sớm, không biết chuyện của đế quân và người, nếu không sẽ không để người đi lấp mắt trận, ai, thiếu chút nữa hù chết t: ic ấy không cứu được người tôi còn sợ đế quân đại nhân nóng giận làm chúng tôi hồn phi phách tán..” Cô ấy sợ hãi võ võ ngực.
“Không sao” Tôi lắc đầu, chỉ là chịu khổ một chút mà thôi.
Loài người là thế, sẹo lành rồi sẽ quên đau thôi.
Huống chỉ mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp rồi, tôi chịu chút khổ đó có tính là gì? Không đáng giá nhác tới.
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi làm tôi ăn không trôi, rốt cuộc cô ấy muốn nói gì với tôi?
Vị Thanh Loan này là thị nữ của Phong Ly Ngân, chắc là, có lẽ, đại khái, có thể… đã từng phục vụ trên giường hắn đúng không?
Tôi nên hỏi rõ ràng hay là giả vờ ngu ngốc xem cô ấy.
giống như Thanh Nhụy đây?
Tôi có nên bát chước mấy bộ phim cung đấu làm dáng rồi phát biểu vài câu không? Làm cho các cô ấy hiểu thế nào là chế độ một vợ một chồng của xã hội hiện đại, những thứ phong kiến cặn bã kia không nên càn rỡ.
Nhưng mà tôi nói mấy lời đó có hơi biệt nữu, không cần biết là Thẩm Thanh Loan hay Thaamt Thanh Nhụy, thực tế ai cũng lớn hơn tôi tận mấy trăm tuổi, tôi phát biểu kiểu gì đây?
Bây giờ tôi đã sáng mắt ra nhiều rồi, hắn mấy ngàn tuổi rồi, tôi còn quản được trước kia hắn có bao nhiêu người làm ấm giường sao?
Hơn nữa hôm qua tôi nhìn thấy những sợi tơ trắng trong mắt hắn, nó làm tôi cảm thấy chẳng còn gì quan trọng hơn nữa.
Hắn nói con cái không quan trọng với hắn, nhưng vì tôi cố chấp nên hắn vẫn sẽ vì con mà bổ khuyết một phách bị hao tổn kia.
Trong lòng tôi, chuyện gì cũng không quan trọng bằng hắn, con cái và thân nhân của tôi.
“Gô tìm tôi có chuyện gì không?” Tôi nhíu mày nhìn Thanh Loan.
Thanh Loan mím miệng, quỳ xuống trước mặt tôi nói rằng: “Bây giờ Thanh Nhụy tỷ tỷ vẫn còn bị cấm túc, nhốt lâu lắm rồi… Bây giờ chị ấy chỉ là người phàm, cho dù đạo pháp cao thâm nhưng thân thể cũng chịu không nổi… Nương nương người có thể cầu xin với đế quân đại nhân không?”
Cầu xin cho cô ta?
Tôi nhanh chóng lắc đầu: “Đây là do đế quân của các cô muốn phạt, tôi đâu có bản lĩnh gì mà cầu xin? Hay là cô tự đi xin thử xem đi”
Thanh Loan mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi không dám…”
“Thanh Nhụy tỷ tỷ chỉ là chưa suy nghĩ cẩn thận mà thôi” Thanh Loan nhỏ giọng nói: “Chắc chị ấy nghĩ sự tín nhiệm của đế quân với chị ấy rất cao, giao trọng trách cho chị ấy, hơn nữa địa vị của chị ấy ở Thẩm gia rất cao, cho nên mới hy vọng rằng đế quân có thể sẽ để ý đến chị… Chị ấy ghen ty với người mà thôi, nhưng người đừng chấp nhặt với chị ấy, đế quân đại nhân một lòng một dạ với người, ai cũng thấy được điều đó.
Thanh Loan dịu dàng giải thích, rồi cầu xin một chút.
Tôi chống đỡ không được, nhưng cũng không muốn xin cho Thẩm Thanh Nhụy.
Phong Ly Ngân mới là người xử phạt cô ta, không phải tôi, tôi không bỏ thêm dầu vào lửa đã là tận tình tận nghĩa, sao còn phải xin giúp cô ta?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!