Chương 149
“Tôi không phân công tư? Nếu là về tư, tôi chỉ làm theo lệnh đế quân đại nhân! Nếu không phải đế quân đại nhân thương hại cô thì chuyện này đâu có kéo dài tận hai năm? Hai năm trước cũng đã sắp tới giới hạn rồi! Hai năm nay, cô có biết phải dùng bao nhiêu mạng người để đổi lấy sự ổn định của pháp trận không?”
“Bởi vì thương hại cô mà ngài phải chịu thêm bao nhiêu nghiệp chướng cô biết không?”
“Đáng lẽ cô nên mang thai từ hai năm trước, mạng của cô đâu có quan trọng như thế! Một mình cô chết, cùng với hơn trăm mạng của các đệ tử thế gia khác, cái nào quan trọng hơn?”
“Nếu hai năm trước cô mang linh thai, cho dù cô bị âm tà nhập thể tra tấn đến sắp chết thì bọn tôi cũng có cách cứu sống cô, cho cô sống đến ngày linh thai thành hình! Đáng tiếc, cô quá giỏi rồi, một buổi tối cũng có thể làm cho đế quân đại nhân thương hại! Trứ trụ thuần âm quan tài tử, hừ… Quả nhiên trời sinh là yêu tinh! Không ngờ kỹ năng trên giường của cô giỏi như vậy!”
Những lời cô ta nói làm tôi giận run người.
Tôi không tin Phong Ly Ngân thương hại mình bởi vì đêm đó tôi không hề vui sướng, hắn nói chờ một người lớn lên cần rất nhiều kiên nhẫn, cho đến ngày lớn rồi thì sao có thể nhẫn tâm phá hủy như vậy? .
Thấy tôi giận nói không nên lời, Thẩm Thanh Nhụy lộ ra nụ cười sung sướng, cô ta tiến đến gần tôi nói nhỏ vào tai tôi: “Đáng lẽ cô đã chết từ lâu rồi, bởi vì ân sủng mới sống đến bây giờ, còn muốn để cho để quân đại nhân hao tổn tu vi tạo hoa sen hoán cốt ở nhân gian ư, Quan Thanh Tiêu à, rốt cuộc cô có bản lĩnh gì chứ?”
“Nhưng mà bụng cô cũng được đó, may mà có linh thai, nếu không sao đế quân đại nhân có thể đổi lại mắt trận lúc đầu được..”
Cái gì? Mắt trận lúc đầu?
Tôi nhìn cô ta, lời này của cô ta nghĩa là sao?
Thấy tôi tức đến khóc, Thẩm Thanh Nhụy vô cùng vui vẻ: “Cô là kẻ ngốc sao Quan Thanh Tiêu, pháp trận tất nhiên là cần mắt trận, vậy mắt trận lúc trước là ai?”
Ai làm mắt trận. Tôi chưa từng nghĩ đến việc này.
Đúng vậy, pháp trận phong tà không thể không có mắt trận, vậy trước khi có linh thai, ai là người làm mắt trận?
“Trước khi cô sinh ra, chúng tôi chỉ có thể dùng người làm mắt trận… Cho đến khi pháp lực mắt trận không chịu nổi nữa thì người mới sẽ đi vào thay, pháp lực của người phàm có hạn, làm như vậy là hy sinh rất lớn, đế quân đại nhân chỉ có thể để một thuộc hạ giỏi về việc kết giới phong tà đầu thai ở Thẩm gia.. Vị thuộc hạ kia mười sáu tuổi thì vào pháp trận duy trì kết giới, mà năm đó, tôi cũng bị phái tới đầu thai..”
“Bây giờ đã duy trì được hơn hai mươi năm, pháp lực trong pháp trận đã sắp cạn kiệt, đêm nay chấn vị* đã bị phá, không cần biết có sửa được hay không thì đây là tín hiệu, tất cả mọi người đều biết pháp trận rồi cũng sẽ bị phá! May mà linh thai đã thành hình, có thể chấm dứt tất cả rồi.”
*: Một vị trí trong bát quái, biểu thị cho sấm sét.
Nụ cười của cô ta thật kì lạ, trong ánh mắt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa: “… Nhanh thôi, người đang là mắt trận có thể phục mệnh với đế quân đại nhân rồi.”
Tôi nén lại cảm xúc hỗn loạn trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nhưng vừa mở miệng, giọng nói tôi lại hiện rõ sự bất an: “Cô.. nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Không có gì, chỉ là nhìn cô ngốc như thế nên muốn nhắc nhở cô thôi, đừng tưởng rằng mình giỏi giang lắm, nhiều người giỏi hơn cô đều đã là xương trắng dưới cái pháp trận này! Cô chỉ mang thai mà thôi, còn muốn khóc sướt mướt với đế quân đại nhân, cho xin chút liêm sỉ được không?” Thẩm Thanh Nhụy cười nhạo.
Mấy người nhà họ Thẩm khác cũng nhìn tôi bằng ánh mắt đờ đẫn, có lẽ bọn họ cũng cho rằng tôi làm loạn tâm trí của Phong Ly Ngân, làm cho người nhà bọn họ chết nhiều như vậy.
Nếu thứ Phong Ly Ngân cần là mạng của tôi thì tôi cũng không sợ hãi và yếu đuối như thế, nhưng hắn cần linh thai trong bụng tôi sau khi tôi rung động với hắn, sao tôi có thể bỏ đi kết tinh trong bụng mình được nữa?
Có lẽ, đúng như lời hắn nói, tôi quá cố chấp.
Tôi không muốn thứ gì cả.
Thứ tôi muốn quá hư ảo, không thể có được, bắt không được, rồi lại không cam lòng buông tay.
Thẩm Thanh Nhụy đẩy tôi vào trong nhà, đóng cổng lại, lúc tôi nghĩ cô ta muốn giam lỏng tôi thì một bóng người màu trắng đi vào, là Thẩm Thanh Nhụy, cô a..
“Thấy lạ sao? Đế quân đại nhân ban ân, để chúng tôi đầu thai hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn giữ được hồn phách để quay về âm phủ.” Cô ta ác độc nhìn tôi.
Tôi cảm giác được điều gì đó trong ánh mắt của cô ta, cô ta đến gần tôi làm gì?
“… Đi thôi, Quan Thanh Tiêu, ta dẫn cô đi dạo chơi ở sào huyệt của vạn quỷ xem thử xem cảm giác thế nào!”
Tôi không muốn đi đâu cùng cô ta cả, lập tức né tay cô ta ra: “Tôi không đi.”
“Không đi?” Cô ta cười lạnh vẽ một cấm chú, chặn miệng tôi lại, cổ tay tôi giống như bị dây gai trói lại, bị cô ta kéo ra ngoài.
“Hừ, đế quân đại nhân không rảnh chăm sóc cô, cô tưởng ta không dám làm gì cô sao? Đi nhanh!”
Tôi bị cô ta lôi ra cửa hông, đi vào phía sau những cái lều, trừ mấy đệ tử Thẩm gia canh giữ trước cổng, mọi người đều đã đi đến chấn vị ở hướng đông, tôi không thể cầu cứu được ai.
“Đừng có hòng thoát khỏi cái khóa này, đây là pháp thuật ở minh giới, thân thể phàm nhân của cô không giải được đâu, còn giãy giụa nữa nó sẽ đâm vào da thịt non mịn của cô đấy!” Cô ta kéo tôi đến hướng sườn núi.
Tôi không muốn qua đó!
Bên đó toàn là bóng quỷ, mặt đất dưới chân như một miếng băng mỏng lúc nào cũng có thể sụp xuống rồi rơi vào cái mộ của vạn quỷ đầy ấu trùng này.
Khói đen đập vào mặt, làm tôi lạnh đến run cả khớp hàm, bóng quỷ xung quanh không thể siêu sinh, không ngừng lặp lại động tác trước khi chết của chúng nó.
Tôi thật sự đã nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng mà Quan Ngạn Thần đã nói, có người đang cưỡng bức phụ nữ, nhưng người bị hại cũng đang điên cuồng, lắc đầu điên dại, mở ra cái miệng đầy máu cắn lên người kẻ đang hãm hiếp xác mình.
Còn có người ngã vào bờ ruộng mà run rẩy, hiện ra hiện tượng bị bệnh dại, miệng sùi bọt mép. Còn có người điên cuồng cắm mặt xuống đất mà gào thét, hai tay cào đến lộ ra xương trắng…
Đây là hình ảnh cuối cùng của thôn Hoàng Đạo, điên cuồng giống như những tà linh lệ quỷ dưới chân chúng tôi.
“Đừng sợ, hiện tại chỉ có chỗ chấn vị là có lệ quỷ thoát ra, chỗ chúng ta vẫn còn an toàn.. Nhưng mà pháp trận không chờ được đến trưa mai đâu.”
Gương mặt của Thẩm Thanh Nhụy ngày càng dữ tợn, cô ta kéo tôi đến trung tâm pháp trận.
Nơi đó có một cỗ quan tài.
Bên ngoài là lớp da đen, khắc đầy kinh chú.