Bên này, cuối cùng Hà Trí Mỹ cũng cầm được tháng lương đầu tiên của mình, mặc dù không được bao nhiêu nhưng cô vẫn rất thoả mãn.
Nhìn tấm thẻ ngân hàng vừa được kích hoạt lại trong tay, cô vui như thể mình đang cầm cả trăm triệu.
Dù thế nào thì tháng sau cũng đỡ hơn một chút.
Sau khi trời trở lạnh, Hà Trí Mỹ chuyển đến ở trong nhà tắm công cộng.
Cô nói với ông chủ rằng mình sẽ ở lâu dài nên được giảm giá, một đêm chỉ mất có hai mươi đồng.
Ở đây có thể tắm rửa, còn được xem TV, quan trọng nhất là có nơi che mưa che nắng.
Nếu như buộc phải tìm một chỗ bất tiện thì đó là sự ồn ào, nhưng đối với cô thì thế này đã giống thiên đường lắm rồi.
Lúc này trên TV đang phát lại bộ phim《Hoàn Châu cách cách》do Triệu Vy đóng.
Phân đoạn kia cũng vô cùng kinh điển, Tiểu Yến Tử đang bắt chước Hàm Hương gọi bướm, kết quả là bị ong chích sưng vù mặt mũi.
Những bộ phim điện ảnh và truyền hình kinh điển luôn nhận được sự đồng cảm của khán giả, hơn nữa còn phù hợp với mọi lứa tuổi.
Mấy chị em bên cạnh thích thú cười phá lên, tiếng cười sảng khoái xuyên qua màng nhĩ khiến Hà Trí Mỹ không nhịn được cũng bật cười theo.
Đang xem thì màn hình điện thoại vỡ nát chợt sáng, nụ cười của Hà Trí Mỹ vụt tắt.
Cô cầm điện thoại, chạy đến một góc khuất.
"Con đ* thối tha, sao tháng này vẫn chưa có tiền?"
Cô chưa kịp mở miệng thì một tiếng gào rống dữ dội đã truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Hà Trí Mỹ lấy tay che loa điện thoại, nhẫn nại nhắm mắt lại, dường như đã quá quen với những lời mắng mỏ của gã đàn ông kia.
"Nói gì đi chứ, đừng tưởng mày bỏ đi là tao không tìm được mày, tao nói cho mày biết, dù mày có chạy đến chân trời góc biển cũng trốn không thoát đâu, đây là bản án của toà, mày còn định trốn tránh à?"
Hà Trí Mỹ biết hắn không có bao nhiêu kiên nhẫn.
Kìm nén nước mắt, cô thở ra một hơi thật dài, "Tôi không trốn, ngày mai tôi sẽ chuyển tiền cho anh."
"Cái gì gọi là ngày mai chuyển? Có tiền sao không nhanh gửi cho tao, mày muốn ngồi tù phải không?"
Sự uy hiếp của gã đàn ông khiến Hà Trí Mỹ nước mắt tràn mi, cô không kìm được nữa, vặn lại: "Tôi vừa lĩnh lương, ngày mai gửi thì thế nào?"
"Á à, mày lý do lý trấu giỏi lắm, hôm nay là ngày 10 rồi, có tin tao kiện mày không thực hiện bản án không?"
Ai có thể ngờ cái gã đang hùng hổ hăm doạ trong điện thoại kia đã từng là chồng của cô, đã từng là người bạn đời có mười năm kết hôn cùng cô.
Những giọt nước mắt cay đắng lăn dài trên khuôn mặt, Hà Trí Mỹ không muốn liên quan quá nhiều với hắn ta, cô vội lau đi nước mắt, cố gắng ổn định cảm xúc, nói: "Sáng mai tôi chuyển cho anh, cứ thế đi."
"Đây là mày nói đấy nhé, nếu dám lừa tao thì tao không khách sáo đâu đấy."
Cúp điện thoại, Hà Trí Mỹ kiệt quệ dựa lưng vào tường, những giọt nước mắt cứ liên tục tuôn rơi không cách nào lau khô.
Mỗi lần gã gọi tới là một lần vết sẹo trong quá khứ bị xé toang, rồi vết thương kia lại không ngừng bị xát muối.
Chồng cũ của cô, chẳng khác gì lang sói đang dần bộc lộ sự xấu xa của mình.
Ngay từ khi vừa kết hôn, cô đã bị răng nanh ngoạm vào mắt cá chân, càng giãy giụa chỉ càng khiến bản thân đầy mình thương tích.
Không cần chuẩn bị bữa tối cho Phục Lam, cuộc sống của Hà Trí Mỹ chỉ còn hai nơi, trở về công ty và dọn dẹp nhà cửa.
Cô chỉ là một con kiến nhỏ bé, an phận thủ thường sống lay lắt ở thành thị này, với những khát vọng và đau khổ của riêng mình.
Mưa dầm dề cả tuần liền, đến khi trời quang mây tạnh thì dòng khí lạnh theo sau đã nhanh chóng triệt tiêu nhiệt độ.
Nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm có thể lên tới âm 4, 5 độ, mặc dù sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá lớn nhưng không ít người đã bắt đầu mặc vào áo khoác dày.
Hai chân Hà Trí Mỹ tê cóng vì lạnh, cô lấy ra chìa khóa, nhẹ nhàng mở cửa.
Không ngờ vừa vặn tay nắm cửa, một luồng hơi ấm áp bỗng ập đến, gương mặt đỏ bừng vì lạnh và lỗ chân lông lập tức nở ra ở nơi giao thoa giữa nóng và lạnh.
Cô ngạc nhiên bước vào, xoa xoa đôi bàn tay cứng ngắc của mình.
Vì căn hộ của Phục Lam rộng đến hơn hai trăm mét vuông, không nghi ngờ gì chính là nơi sang trọng nhất trong những hộ gia đình mà cô dọn dẹp, lại tương đối trống trải, nên Hà Trí Mỹ nhớ rõ từng vật trang trí lẫn vị trí của chúng.
Cô giậm chân, nhìn đồ đạc trong phòng khách, chúng giống hệt như lúc cô rời đi, không hề có dấu vết bị động tới.
Chẳng lẽ vì trời lạnh nên máy sưởi tự bật lên sao?
Chờ đến khi tay chân khôi phục nhiệt độ bình thường, Hà Trí Mỹ liền lấy dụng cụ ra và bắt đầu lau bình hoa.
Đồ sứ tinh xảo cùng xúc cảm lạnh băng khiến Hà Trí Mỹ ngơ ngẩn tựa như đang nằm mơ.
Những đồ đạc và vật dụng này, cô chỉ nhìn thấy trong phim truyền hình, ở những ngôi nhà bình thường luôn bị bao bọc bởi mùi khói lửa, làm gì có chỗ cho những thứ này.
Tuy nhiên, Phục Lam chính là dạng phụ nữ chỉ xuất hiện trong phim truyền hình nha, Hà Trí Mỹ cười khúc khích.
Đột nhiên, bên tai truyền đến tiếng dép, Hà Trí Mỹ kinh hoàng xoay người, suýt chút nữa đã đánh vỡ bình hoa.
Phục Lam từ phòng ngủ bước ra, bọc mình trong chiếc áo choàng tắm, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mái tóc khô dài như rong biển xoã tung sau lưng, gương mặt thanh tú hơi nhợt nhạt, đôi mắt như hồ nước trong veo, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại.
"Ngài... Ngài đã về rồi sao, Chủ biên?"
Người phụ nữ đứng cạnh bình hoa mở to hai mắt, dường như không thể tin được.
Phục Lam siết chặt đai lưng áo choàng tắm, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, "Ừ".
"Vậy hôm nay ngài..." Hà Trí Mỹ chỉ vào đồng hồ đã điểm mười giờ.
"Hôm nay được nghỉ."
Hai từ "được nghỉ" dường như rất xa xôi với Phục Lam, xa đến mức Hà Trí Mỹ tưởng như mình nghe lầm.