Mua xong vịt quay, Phục Lam về đến nhà đã là bảy giờ, thấy một bàn thức ăn muôn màu muôn vẻ và bà Đỗ Nguyệt Anh đang tươi cười rạng rỡ, cô chuyển mắt qua phía cha mình đang ngồi đọc báo.
"Ba, con về rồi." Sau đó cô lễ phép cúi đầu chào Kiều Học Lương bên cạnh, "Cháu chào bác Kiều."
Kiều Bác Tân đang phụ giúp trong phòng bếp, vừa nghe thấy tiếng liền tức tốc chạy ra, giọng mừng rỡ, "Phục Lam, cậu về rồi."
Mặc cho anh ta kích động thế nào thì đáp lại anh ta vẫn luôn là một từ "ừm" nhạt nhẽo.
"Ôi chao, cục cưng."
Mẹ cô cũng bước ra ngoài với món cá sốt chua ngọt trên tay, cùng một tiếng gọi thân thiết, bà trực tiếp kéo đi ánh mắt của Phục Lam.
"Mẹ."
Phục Lam nhận lấy món cá sốt chua ngọt đang nóng hầm hập, để mặc mẹ mình hôn lên má một cái, sau đó bước về phía bàn ăn.
Tính tình cha cô Phục Tích Chi cũng khá lạnh nhạt, tuy rằng không lạnh lùng như Phục Lam nhưng không thể xem là thân thiện.
Vì vậy khi mọi người đang trò chuyện ồn ào thì ông ấy cũng chỉ bình thản đọc cho xong tờ báo, sau đó quan tâm hỏi một câu: "Chắc là món cuối cùng rồi, có thể ăn cơm được chưa?"
"Chờ một chút, còn một món canh nữa, bây giờ em đi lấy ngay đây."
Dứt lời, mẹ cô lại xoay người vào phòng bếp.
Người không biết khi nhìn thấy không khí trang trọng trong nhà này, có lẽ sẽ tưởng rằng Phục Lam đã xa nhà rất lâu rồi.
Nhưng thực tế là dù Phục Lam có về nhà mỗi ngày thì bà Đỗ luôn nhiệt huyết bừng bừng vẫn sẽ chuẩn bị thịnh soạn như vậy.
Đôi lúc Phục Lam cũng cảm thấy khổ não, nhưng ai bảo cô có một người mẹ tính tình sôi nổi, lại còn giỏi nấu ăn như vậy chứ.
"Bác Tân, thời tiết thay đổi thế này có phải bệnh viện chỗ cháu lại bận rộn hơn không?" Trên bàn ăn, Phục Tích Chi tỏ vẻ quan tâm hơn, đặt câu hỏi.
"Vâng, chuyện này cũng là bình thường, bây giờ thì khu vực khám bệnh cảm sốt lúc nào cũng kín chỗ."
"May mà tính tình cháu dễ chịu, nếu Lam Lam học y thì không chừng bây giờ đã phiền chết rồi, có khi còn đưa đến kiện cáo y tế nữa đấy chứ." Phục Tích Chi liên tục dìm hàng con gái mình.
Nhưng người trong cuộc là Phục Lam vẫn điềm nhiên ăn uống, còn gật đầu đồng tình.
"Vì vậy con không học y cũng là một cách cứu giúp người khác."
Kiều Học Lương buồn cười đặt đũa xuống, "Thật ra thì học gì cũng tốt, chỉ cần có thể phát huy được sở trường của mình thì sẽ không lãng phí tài năng bản thân."
"Đúng vậy." Đỗ Nguyệt Anh vươn tay gắp thức ăn cho Phục Lam, phân bua: "Lúc ấy Lam Lam không học chẳng qua là vì không thích, nếu như thích thì thi vào bệnh viện thành phố cũng dễ như trở bàn tay thôi."
Kiều Bác Tân im lặng liếc nhìn sang Phục Lam, tình ý nồng nàn trong mắt không cách nào che giấu. Đột nhiên anh ta nhỏ giọng hỏi: "Gần đây toà soạn tạp chí bận rộn lắm à?"
Đột nhiên thấp giọng như vậy thu hút sự chú ý của Phục Lam, cô vừa nhai cơm vừa khẽ gật đầu.
"Thật ra thì chỗ tôi cũng gần toà soạn tạp chí của cậu lắm, hay là lần sau tôi đưa cơm đến cho cậu nhé?"
Hai nhà Phục Kiều có thể xem là có giao tình lâu năm, từ thế hệ ông nội đã là hàng xóm của nhau, chẳng qua là sau này vì điều động công tác nên Phục Tích Chi mới đưa cả nhà chuyển đi.
Nhưng trước khi lên trung học, Kiều Bác Tân và Phục Lam vẫn luôn là bạn học cùng lớp.
Về mặt quan hệ, cô cảm thấy phần lớn là vì lý do gia đình nên tình cảm giữa hai người không nóng không lạnh, có thể xem như bạn bè bình thường.
"Không cần đâu, thời gian ăn cơm của tôi không cố định."
Phục Lam thẳng thừng từ chối.
Thành thật mà nói, nếu quá thân thiết với Kiều Bác Tân cô sẽ có gánh nặng, thế nên cứ giữ vững khoảng cách như vậy, rất phù hợp.
Nhưng dường như đối phương không nghĩ thế, anh ta mỉm cười, "Tôi cũng chỉ thỉnh thoảng mới đưa đến thôi, hoặc là hẹn nhau ăn một bữa cũng được."
Phục Lam đang định từ chối lần nữa thì bà Đỗ đột nhiên xen vào.
"Vậy cũng tốt, Lam Lam quá bận rộn nên cứ hay quên mất giờ cơm, có Bác Tân nhắc nhở con bé thì bác yên tâm hơn nhiều rồi."
Hoả lực của những lời này mạnh mẽ đến mức Phục Lam không nói nên lời, dù có tìm bất kỳ lý do gì cũng vô ích, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Sau bữa cơm, Phục Lam miễn cưỡng ăn món bánh nướng mới ra lò dưới sự thuyết phục của mẹ cô rồi lái xe về nhà.
Làn gió thu phơ phất làm tung bay mái tóc Phục Lam, mang đến sự mát mẻ riêng biệt, hoa quế hai bên đường toả ra mùi hương dài lạnh lẽo, ngát thơm bốn phía, chỉ cần ngửi nhẹ một hơi là có thể cảm thấy nhẹ nhõm và thảnh thơi hơn rất nhiều.
Sau khi lái xe chừng hai mươi phút, trong lúc chờ đèn đỏ, Phục Lam phát hiện Hà Trí Mỹ đang ngồi trên băng ghế bên đường.
Chiếc áo len cộc tay trên người phụ nữ kia hoàn toàn không thể che chắn được cái lạnh.
Trong gió thu hiu hiu, cô ấy đang cong lưng khó nhọc gặm chiếc bánh bao trắng, dựa vào độ khô cứng của chiếc bánh thì hẳn đã lạnh ngắt rồi.
Phục Lam không phải nhà từ thiện, càng không có lòng từ bi, ở nơi phồn hoa đô hội thế này luôn có rất nhiều người nghèo khổ đáng thương, hơn nữa Hà Trí Mỹ còn có tay có chân, cũng không nằm trong phạm vi khiến cô cảm thông.
Cô đóng cửa kính xe lại, xem như mình không nhìn thấy gì.
Cho đến khi đèn xanh bật sáng, cô đạp ga bỏ đi không chút do dự.
Vật lộn sinh tồn giữa hai thái cực giàu nghèo, Hà Trí Mỹ chống đỡ cơ thể mỏi mệt của mình, thoả mãn ngồi trên ghế ăn bánh bao hấp, mặc dù ngay cả dưa muối cũng không có nhưng cô vẫn ăn rất vui vẻ.
Nhìn vào dòng xe cộ đông nghịt, một thoáng buồn đau hiện lên trong mắt cô, nhưng ngay sau đó lại âm thầm động viên chính mình.
Mong ước của cô chỉ đơn giản là có thể tiếp tục cuộc sống, và nếu như may mắn, cô hi vọng có thể sống như một người bình thường.
Có một công việc để nuôi sống bản thân, và một mái nhà nho nhỏ để che mưa chắn gió.
Cô khó khăn nuốt trôi miếng bánh bao khô khốc, có lẽ vì ăn quá nhanh nên nó cứ nghẹn ứ trong cổ họng, khó chịu vô cùng.
Cô rời khỏi ghế ngồi xổm xuống, tay không ngừng đấm ngực, lông mày nhíu chặt lại.
Có tiếng bước chân đột nhiên tiến lại gần, đưa chai nước đến trước mặt cô, "Cho chị."
Hà Trí Mỹ ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Phục Lam xuất hiện trước mắt, hai mắt cô chợt trừng to vì hoảng hốt.
Phục Lam không nhìn vào mắt cô ấy, chỉ nhanh chóng vặn mở nắp chai nước, sau đó nhét vào tay cô ấy.