Đến gần mười hai giờ thì cuộc họp mới xem như kết thúc, đám nhân viên rối rít ăn cơm, gọi món, chỉ có Phục Lam lần nữa trở lại văn phòng, tiếp tục công việc.
"A lô? Mẹ à."
"Lam Lam cưng của mẹ, tối nay mẹ có hẹn bác Kiều và Bác Tân ăn cơm, con xem có sắp xếp được thời gian không?"
Phục Lam còn đang vùi đầu trong bìa tạp chí, ngón tay thon dài không ngừng trượt lên xuống trên màn hình máy tính bảng, sự chú ý hoàn toàn không nằm trên điện thoại.
Cô thuận miệng nói: "Sao cũng được, mọi người quyết định đi, con trả tiền."
"Không cần con trả tiền, mẹ đang hỏi con có thời gian đi ăn cùng nhau không?"
Khi từ nhạy cảm "cùng nhau" xuất hiện, Phục Lam mới kéo lùi suy nghĩ của mình lại một chút.
Liếc nhìn lịch ngày trên bàn, thứ năm, cô có chút khổ não dụi mắt, không biết nên tìm lý do gì để từ chối mẹ của mình.
"Mẹ, chắc là không được rồi, cuối tháng nên tương đối bận, hay là mẹ hẹn ba đi cùng? Toà soạn báo của ba cũng không bận lắm."
Bà Đỗ Nguyệt Anh lập tức tỏ vẻ không hài lòng.
Bên đầu kia điện thoại, bà đang dẩu môi chán nản, cất giọng nũng nịu làm ra vẻ oán trách: "Đầu tháng con nói phải làm bản thảo, giữa tháng con nói phải đi công tác, đến giờ cũng đã cuối tháng rồi, cục cưng à, chừng nào con mới có thời gian dành cho ba mẹ đây?"
Chiêu này luôn bách phát bách trúng, còn cao tay hơn cả lên án đạo đức, lần nào Phục Lam cũng chỉ có thể nộp vũ khí đầu hàng.
Mẹ của cô là Hiệu trưởng trường mẫu giáo, ngày nào cũng tiếp xúc với đủ loại trẻ nhỏ, thế nên khi nói chuyện với cô luôn vô thức thêm vào chút nũng nịu non nớt trong giọng điệu, đôi khi còn xem cô là trẻ con để dỗ dành.
Điểm chết người là mẹ cô còn có sự nhiệt tình bẩm sinh, đặc biệt thích kết bạn, trong lĩnh vực nào cũng có người quen, lại còn thích lôi kéo cô theo.
Tuy nhiên, điều đó cũng chứng tỏ bà Đỗ Nguyệt Anh là một người phụ nữ hạnh phúc.
"Thế này vậy, mẹ à, tối nay con sẽ đến nhưng có lẽ hơi trễ, mọi người cứ ăn trước đi nhé, không cần chờ con."
"Tốt lắm, vậy mọi người chờ Lam Lam đến nhé."
Phục Lam ôn tồn dỗ dành mới kết thúc được cuộc điện thoại có chiều hướng kéo dài này.
Ngờ đâu vừa ngẩng đầu đã thấy nhân viên vệ sinh sáng nay đang đứng ở cửa.
"Có chuyện gì không?"
Hà Trí Mỹ do dự đẩy cửa kính ra, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.
Cô bước tới, duỗi thẳng tay, đưa bữa trưa trong tay đến, ấp úng nói: "Tạm thời nhà trợ lý Diêu có việc nên đi trước, nói tôi đưa cái này đến cho cô."
"Cảm ơn, để trên bàn là được."
Phục Lam thu lại ánh nhìn, trong giọng nói lạnh lùng chẳng mang theo chút cảm kích nào, lời cảm ơn chỉ là thói quen.
Hà Trí Mỹ đang căng thẳng cực độ cũng không muốn phải chờ đợi, nhưng nhìn mặt bàn đang phủ kín giấy tờ, cơm hộp trong tay cô không biết phải đặt vào đâu.
Cuối cùng, cô liếc thấy một khoảng trống trong góc bàn, run rẩy bước tới đặt hộp cơm xuống.
Không ngờ lại đè lên một góc tài liệu, Phục Lam lại vô tình rút trúng tài liệu đó, bỗng nhiên "bộp——!" một tiếng, cả tài liệu lẫn hộp cơm đều rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc ấy, tim Hà Trí Mỹ vọt lên tận cổ họng, cô hoảng hốt, vội vàng nhận lỗi: "Tôi xin lỗi... thành thật xin lỗi..."
Phục Lam coi như không nghe thấy gì, cúi người cầm lên xấp bản thảo bị nước thức ăn tưới lên.
Chữ viết trên tài liệu bị dính nước sốt màu nâu vàng đã không thể đọc được, rõ ràng là không thể cứu vãn nữa.
Phục Lam chưa từ bỏ ý định rút ra một tờ khăn giấy chấm chấm phía trên, nhưng vẫn không cách nào phục hồi.
Hà Trí Mỹ đứng một bên mặt như đưa đám, hoàn toàn không biết tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình.
Phục Lam lọc ra những tài liệu bị thấm nước, không hốt hoảng, không giận dữ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt hướng về phía người nọ nói một câu.
"Ngày mai thím không cần tới làm nữa."
Một câu nói uyển chuyển đẩy Hà Trí Mỹ vào địa ngục, hai chân cô nhũn ra trượt quỳ xuống.
Cô kinh hoàng dùng cả hai tay nắm chặt vạt áo Phục Lam, nghẹn ngào cầu xin: "Đừng mà Chủ biên, cô có thể trừ lương của tôi, cắt hết cũng được, nhưng đừng đuổi việc tôi, cầu xin cô..."
Mặc cho người phụ nữ khóc lóc nức nở, trong mắt Phục Lam lại không chút sóng gợn, cô bình thản kéo tay người kia xuống, sau đó ra ngoài gọi nhân viên vệ sinh khác vào.
Hà Trí Mỹ đang quỳ dưới đất khẩn cầu bị cô ấy tự động bỏ qua, chỉ vào cơm canh rơi vãi dưới sàn bên cạnh: "Làm phiền xử lý giúp tôi một chút."
Hà Trí Mỹ nhìn vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ của Phục Lam, bất kể trong lòng có oan khuất thế nào cũng không quan trọng bằng bát cơm.
Cô giơ tay lên lau nước mắt, chưa từ bỏ ý định tiếp tục van lơn: "Chủ biên à, tôi cầu xin ngài, xem như ngài thương hại tôi đi, tôi thật sự không thể mất công việc này, cầu xin ngài làm ơn..."
"Tôi hứa... Tôi thề sẽ không bao giờ tái phạm nữa, ngài trừ tiền lương của tôi đi, một tháng không đủ thì hai tháng, tôi là người tới từ trấn nhỏ, công việc này thật sự rất quan trọng với tôi... cầu xin ngài... xin ngài..."
Lúc này, các nhân viên đã ăn xong lần lượt trở lại công ty, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Khi thấy Hà Trí Mỹ khóc thành như vậy, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Phục Lam, vậy mà nữ ma đầu cũng không chịu tha thứ, không khỏi châu đầu ghé tai vào nhau buông ra lời khinh bỉ.
"Không phải ỷ lại bản thân có chút thủ đoạn sao, một chút nhân tính cũng không có."
Những đồng nghiệp khác cũng mỉa mai: "Người ta là du học sinh xuất sắc từ nước ngoài về, bà chủ phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới mời về được kia mà."
"Vậy thì thế nào chứ, nếu nhà tôi có tiền thì trường nào mà tôi chả học được?"
Sau khi quét dọn xong, trong phòng làm việc vẫn còn vương lại mùi thức ăn nhàn nhạt. Phục Lam xịt một ít nước hoa, sau đó ngồi lại vào ghế.
Hoàn toàn không rảnh để ý những tiếng xì xào bên ngoài.
Tiếng nghẹn ngào nức nở của Hà Trí Mỹ vang vọng rất lâu trong phòng làm việc.
Cô cứ nghĩ trái tim con người đều là máu là thịt, Phục Lam cũng là phụ nữ, cũng sẽ không tuyệt tình như vậy, cho đến khi...
Phục Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, sau đó bình thản ấn nút phòng bảo vệ, giọng nói nhẹ như gió, không mang theo theo bất cứ cảm xúc dư thừa nào.
"Làm phiền cho hai bảo vệ đến đây."
Nói xong cũng keo kiệt ánh mắt dành cho Hà Trí Mỹ lần nữa, vùi đầu tiếp tục công việc.
Hà Trí Mỹ nhìn thấy cô ấy quyết tuyệt như vậy, phút chốc nước mắt tràn ra như vỡ đê, không cách nào ngăn được. Cô ngồi sụp xuống đất, buộc lòng phải từ bỏ những lời cầu xin bất lực của mình.
Vào thời khắc đấy, cô thực sự cảm thấy trái tim của Phục Lam được làm bằng đá.