Sau khi cúp điện thoại, Hà Trí Mỹ vội vàng thu gom công cụ quét dọn, sau đó để lại lời nhắn cho chủ nhà.
Ngoài việc mô tả ngắn gọn tình hình, cô cũng nói rõ ngày mai mình sẽ tới tiếp tục công việc.
Sau đó lập tức chạy đến căn hộ của Phục Lam, cầm tờ tạp chí ra cửa.
Nhưng Hà Trí Mỹ vẫn chưa rành rẽ đường xá trong thành phố này.
Quấn kỹ cuốn tạp chí như món đồ quý giá cho vào túi xách, Hà Trí Mỹ bất chấp tuyết rơi dày đặc, vẫy một chiếc taxi.
Vì hôm nay là chủ nhật nên người khá đông, cộng thêm thời tiết này, taxi nào cũng đỏ biển "Có khách".
Cuồng phong và tuyết lạnh quất vào mặt cô, như những mảnh băng vỡ lơ lửng trong không khí.
Hà Trí Mỹ chạy trên vỉa hè, vừa mở miệng đã ăn phải một ngụm tuyết, thậm chí hàm răng cô cũng tê buốt vì lạnh.
Thấy đã sắp đến năm giờ, Hà Trí Mỹ đã chạy bộ một lúc lâu dần kiệt sức.
Tuyết rơi trong gió lạnh suýt chút nữa đã quật ngã cô, cô phải chịu đựng cái lạnh cực độ, mái tóc tán loạn điểm những bông tuyết không cách nào tan chảy, chiếc áo khoác bông đã thấm ướt và dần trở nên nặng nề.
Nửa giờ ngắn ngủi, Phục Lam lòng nóng như lửa đốt chờ đợi ở cửa đại sảnh.
Đến năm giờ mười phút, cô chỉ có thể bất lực buông xuôi, dẫm lên đôi giày cao bảy cm, kiên quyết xoay người, chuẩn bị đi vào sảnh triển lãm.
"Xin lỗi, không thể tuỳ tiện vào trong."
"Tôi... tôi tới để... đưa đồ."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Phục Lam dừng bước chân, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt khi cô quay lại.
Lúc này, người phụ nữ đã ướt sũng, tóc trên trán ướt đẫm bết vào má, hai mắt mờ mịt, sắc mặt trắng bệch như bị phủ lên một lớp sương muối, ánh lên một tầng dài lạnh lẽo.
Chiếc áo khoác bông rẻ tiền trên người cô ấy lại càng kinh khủng hơn, như thể mới vớt lên từ trong nước đá, bông vón cục lại với nhau dồn xuống vạt áo, khiến nơi đó phồng lên.
Hai người đứng cách nhau chừng bốn, năm mét, Phục Lam trong mắt Hà Trí Mỹ chính là một tiểu thư khuê các, cao quý tao nhã, tựa như mỹ nhân trong những bức tranh sơn dầu cổ điển phương Tây.
Khoảng cách chỉ mấy bước ngắn ngủi, thế nhưng lại vạch ra sự tương phản cực lớn giữa hai người.
Phục Lam phản ứng lại trước tiên, bước tới với đôi chân dài thẳng tắp, "Trợ lý Diêu."
"Tôi đến đây."
Không có một câu dư thừa nào, huống chi là lời cảm ơn.
Phục Lam thẳng tay rút tờ tạp chí được quấn trong chiếc túi trong suốt trong tay cô ấy, đưa cho trợ lý Diêu một ánh mắt rồi lập tức bước vào sảnh triển lãm.
Nhìn bóng lưng người rời đi, trong mắt Hà Trí Mỹ không che giấu được mất mát và tủi thân.
Cô biết mình đến chậm, nhưng cô đã cố gắng hết sức.
Mặc dù trong suốt quãng đường phải chịu đói chịu lạnh, nhưng chúng không khiến cô cảm thấy khó chịu bằng sự lạnh lùng của Phục Lam.
Cái lạnh giống như mưa đá đột ngột đổ trong lòng, băng tuyết bên ngoài không cách nào so sánh.
Mãi đến tám giờ tối buổi giao lưu mới kết thúc.
Thực tập sinh mới vừa trở thành nhân viên chính thức thất tha thất thểu bước ra, hốc mắt sưng đỏ, nước mắt đảo quanh, rõ ràng là đã khóc.
Trợ lý Diêu và Hà Trí Mỹ ngồi chờ bên ngoài thấy vậy, lòng chợt trầm xuống.
"Có phải có vấn đề gì không? Chủ biên Phục đâu?"
Thực tập sinh nghe tiếng chợt khóc oà, nức nở thút thít liên tục, không cách nào nói nên lời.
"Cô muốn tôi gấp chết sao, rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Buổi giao lưu... rất thuận lợi."
Lúc này hai người mới yên tâm, "Vậy cô còn khóc gì chứ?"
Nhất thời, thực tập sinh càng khóc dữ dội hơn, tức tưởi nói: "Tôi bị Chủ biên Phục sa thải rồi."
Tuy rằng chuyện này nằm trong dự liệu, nhưng cũng không có nghĩa trợ lý Diêu đồng tình với cách làm của Phục Lam, nhưng họ không thể thay đổi được gì ngoài vài lời an ủi vụn vặt.
Hà Trí Mỹ nhìn thấy cảnh này, tựa như thấy bản thân lúc ban đầu.
Trong mắt Phục Lam, phạm sai lầm là chuyện không thể tha thứ, và cũng chẳng có chỗ để thương lượng, điều này khiến cô xúc động lây.
Trợ lý Diêu đưa người đi rửa mặt, trên ghế chờ ngoài đại sảnh chỉ còn lại Hà Trí Mỹ.
Áo bông đã đem đi sấy khô nên hiện tại trên người cô chỉ có một chiếc áo len màu đen, ngoài sảnh không đủ ấm nên cô cảm thấy hơi lạnh.
Đang lúc cô ôm lấy hai cánh tay mình để tự sưởi ấm thì Phục Lam đi ra.
Cô ấy đã thay bộ lễ phục tinh xảo đẹp đẽ bằng chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt mang phong cách châu Âu.
Bên trong là chiếc áo len màu đen cổ lọ, đôi bốt ngắn màu đen bọc ngoài đôi chân thon dài, khí chất mạnh mẽ trời sinh khiến người khác sợ hãi.
Không chờ Hà Trí Mỹ kịp hoàn hồn, một chiếc áo khoác ngắn màu đen đã được đặt lên người cô, sau đó là một ly trà nóng Phục Lam đưa đến.
"Cảm ơn."
Đôi môi đông cứng khẽ mấp máy, Hà Trí Mỹ theo bản năng cúi đầu, hai tay ôm chiếc ly giấy.
Phục Lam không ngồi xuống mà nhìn vào mái tóc của người nọ, hờ hững nói: "Khi gần đến năm giờ, tôi cũng không còn ôm hi vọng gì nữa."
Một câu nói nhẹ tênh của cô ấy lại khiến bi thương ùa về trong lòng Hà Trí Mỹ.
Cô mím chặt môi dưới, cụp mắt, khoé mắt ửng đỏ, áy náy nói nhỏ: "Tôi xin lỗi."
"Nhưng mà..." Tư thái hèn mọn của người phụ nữ khiến Phục Lam dâng lên sự xót xa khó tả, đây là cảm giác cô chưa trải qua bao giờ.
"Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, nếu chị đã hứa thì chắc chắn sẽ tới."
Hà Trí Mỹ ngạc nhiên ngước mắt.
Không biết tại sao câu này của Phục Lam lại khiến cô vui sướng hơn bất kỳ lời khen nào.
Đột nhiên, mắt cô nhức nhối, nước mắt tuôn như mưa.
"Không phải tôi cố ý bắt cô chờ, chỉ là tôi không bắt xe được... cứ chạy mãi chạy mãi, sau đó còn đến sai ga tàu điện ngầm, lúc ấy tôi... lúc ấy tôi... rối đến độ đầu óc trống rỗng..."
Đầy một bụng tủi thân khiến người phụ nữ khóc oà như đứa trẻ, mặc dù Phục Lam không trải qua, nhưng cô vẫn cảm nhận được sự bất lực của người phụ nữ.
Giữa thành phố này, cô ấy bé nhỏ như một hạt bụi, hoàn cảnh xa lạ lại tăng thêm cảm giác cô độc của cô ấy.
Áp lực và sợ hãi liên tục bào mòn ý chí của cô ấy, chỉ một chút gió thổi cỏ lay sẽ khiến cô ấy luống cuống tay chân.
Nhưng người như vậy, lại dám lao đến đây không chút do dự chỉ vì một cuộc gọi của cô.
Phục Lam vốn không định di chuyển, nhưng Hà Trí Mỹ yếu đuối mong manh đang rất cần một điểm tựa để khóc, vì vậy, cô bước từng bước về phía trước.
Người phụ nữ cũng tự nhiên ôm lấy eo Phục Lam, tiếp tục khóc.