Phục Lam ăn mấy chiếc sủi cảo rồi đặt bát đũa xuống, ngồi sang một bên, tiếp tục xem tài liệu.
"Cô không ăn nữa sao?"
Hà Trí Mỹ ngạc nhiên hỏi khi thấy hai tay người nọ đã đặt trên bàn phím.
"Ừm, làm cho kịp bản thảo."
"Sẽ lại phải làm rất khuya sao?"
Phục Lam đáp lại cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng Đỗ Nguyệt Anh ngồi bên cạnh lại cảm thấy có chỗ không đúng, bà khẽ cười, cúi đầu tiếp tục ăn sủi cảo.
Hà Trí Mỹ sực nhớ trong nhà vẫn còn nửa hộp cà phê bột, là loại Phục Lam hay uống, "Vậy để tôi pha cho cô ly cà phê nhé?"
Trước khi ai đó kịp trả lời, một tách cà phê nóng thơm lừng đã được nhẹ nhàng đưa đến.
Phục Lam nhìn tách cà phê trước mắt mình, chất lỏng màu đen nhàn nhạt vẫn còn sóng sánh bên trong.
Bữa ăn diễn ra rất sôi nổi, dường như Đỗ Nguyệt Anh và Hà Trí Mỹ rất hợp nhau, nội dung trò chuyện lại vô cùng phong phú, thỉnh thoảng còn phá lên cười to.
Ngoại trừ những khi trong nhà có khách, Phục Lam thân là con gái đã không nhớ rõ có lúc nào mẹ mình vui vẻ như vậy.
Cô phải chịu trách nhiệm khá lớn đối với bầu không khí vắng lạnh của gia đình mình.
Trên bàn ăn, Đỗ Nguyệt Anh lấy điện thoại ra, cho Hà Trí Mỹ xem hình ảnh đám trẻ trong trường mẫu giáo, hai người thảo luận không ngừng không nghỉ.
Còn Phục Lam bị tách biệt khỏi những tiếng nói cười kia, cầm lên ly cà phê tận hưởng không gian riêng của mình.
Đã quen uống cà phê nồng đậm, chỉ cần hơi giảm lượng đi một chút sẽ khiến Phục Lam cảm thấy nhạt nhẽo như nước, cô vừa hớp một ngụm, bỗng sực nhớ đến chuyện gì.
Nhớ lần trước ở công ty cũng có người pha cho cô một ly cà phê thế này, rất nhạt.
"Thế nào?"
Hà Trí Mỹ nhìn như đang nói chuyện rất vui vẻ với Đỗ Nguyệt Anh, nhưng chỉ trong nháy mắt đã nhận ra vẻ khác lạ của Phục Lam, còn tưởng là mình làm sai rồi, lo lắng không yên.
"Hơi nhạt." Phục Lam thẳng thắn nói ra cảm nhận của bản thân không chút che giấu.
Hà Trí Mỹ tỏ vẻ áy náy, do dự nói: "Muộn quá rồi nên tôi không pha đậm, để tôi... tôi sẽ đổi cho cô ly khác."
Vừa dứt lời cô đã đứng dậy định cầm ly nhưng bị Đỗ Nguyệt Anh bên cạnh ngăn lại.
"Trí Mỹ, không cần đổi, cô làm như vậy là đúng." Sau đó bà quay về phía Phục Lam, nói: "Tối rồi đừng uống cà phê quá đậm, không tốt cho sức khoẻ."
Phục Lam cảm thấy có chút tổn thương khó lòng giải thích, nhưng cô không tiện tranh cãi với mẹ mình nên không nói gì, chỉ tiếp tục im lặng.
Màn đêm dần sâu, gió lạnh thổi qua những ngọn cây, khiến chúng đung đưa qua lại trong đêm đen rét mướt.
Từng bông tuyết lả tả rơi xuống, đập vào cửa sổ thuỷ tinh sát đất phát ra những tiếng ù ù vang dội, không bao lâu sau, ngoài ban công đã là một vùng trắng xoá.
Khoảng hơn mười giờ, sau khi kết thúc công việc, Phục Lam mặc thêm áo khoác bên ngoài bộ quần áo ở nhà, tầm mắt rơi trên người Đỗ Nguyệt Anh đang thao thao bất tuyệt.
"Mẹ, muộn quá rồi, để con đưa mẹ về."
Đỗ Nguyệt Anh vẫn còn chưa thoả hứng nói, bà hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Mười giờ hai mươi."
Một lời thốt ra như quả bom ném vào người Hà Trí Mỹ, cô ngồi bật dậy, đột nhiên cuống cuồng.
"Tôi... tôi cũng phải về rồi, bác gái, Chủ biên Phục, tôi đi trước."
Hà Trí Mỹ gấp đến độ choáng váng đầu óc, ngay cả cửa ở đâu cũng không biết, cô bất cẩn va vào cạnh bàn, đau đến hít vào một luồng khí lạnh.
Trong cơn hoảng loạn, một bàn tay ấm áp đã giữ lấy cô.
Hơi ấm từ đầu ngón tay khiến Hà Trí Mỹ sững sờ, vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Phục Lam.
Nhất thời, cô không nói nên lời, "Chủ... chủ biên Phục?"
"Lên xe trước đi, đưa mẹ tôi về rồi sẽ đưa chị."
Đưa mẹ về nhà xong, khi lần nữa lái xe về hướng trung tâm thành phố, Phục Lam cảm thấy đầu óc mình bị đông lạnh đến hồ đồ rồi, nếu lúc đầu đưa Hà Trí Mỹ về trước thì đã tốt.
Tuyết rơi ngày càng dày, cần gạt nước tận tụy làm việc, Phục Lam đánh tay lái, quay trở lại thành phố.
Trong xe được bật máy sưởi, hoàn toàn khác biệt với thế giới băng tuyết ngập trời bên ngoài.
Hà Trí Mỹ ngồi ở vị trí phụ lái, không chịu được ngủ thiếp đi, làn gió nhè nhẹ thổi ửng hồng gò má cô, tựa như uống say.
Khi dừng chờ đèn giao thông, Phục Lam nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ đã mệt mỏi cả một ngày, sau đó tiếp tục lái xe.
"Á... đừng... đừng đánh tôi nữa..."
"Đừng mà... Tôi không dám nữa... thật sự không dám nữa..."
Sau khi chìm vào giấc ngủ sâu, đôi môi hồng mềm mại của người phụ nữ khẽ thì thầm như mê sảng, từ mơ hồ lúc đầu đến ngày càng rõ ràng về sau, thậm chí còn có nước mắt lấp loé nơi khoé mắt cô ấy, hình như đang gặp phải một cơn ác mộng rất đáng sợ.
Phục Lam không biết cô ấy đã phải trải qua chuyện gì, chỉ biết giờ phút này người phụ nữ ấy đang nhíu chặt lông mày, toàn thân lạnh lẽo.
Cơ thể vô thức co rúm lại, còn hơi run rẩy, trong miệng liên tục phát ra tiếng cầu xin tha thứ đầy đau thương, chính xác là dáng vẻ bị ngược đãi.
Cô dừng xe lại, vỗ nhẹ vào vai người nọ, nhỏ giọng gọi: "Trí Mỹ? Trí Mỹ?"
Vừa gọi hai tiếng, Hà Trí Mỹ đột ngột mở mắt, thức tỉnh khỏi cơn ác mộng đầy thống khổ.
Hai mắt nhìn đăm đăm, trong đồng tử ướt át chỉ nhìn thấy dư vị kinh hoàng.
Cô ấy sững sờ nhìn Phục Lam, từ đôi mắt đong đầy nước loé ra sự lóng lánh rung động lòng người.
Giống như chú thỏ đã chịu quá nhiều tra tấn, nơm nớp lo sợ nhìn kẻ săn đuổi mình.
"Là tôi, Phục Lam."
Lời thì thầm nhẹ nhàng đơn giản đã ngay lập tức xua tan sợ hãi trong lòng Hà Trí Mỹ, cô nhìn Phục Lam gần trong gang tấc, chậm chạp hồi thần, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Cô hít mạnh một hơi, gật đầu thật khẽ, giọng nói sầu muộn: "Xin lỗi."