Chợt cô cảm giác như có sự trống trải kì lạ ở đâu đó, lúc này Liêu Ngữ Tịch mới nhận ra là nãy giờ cô không có mặc đồ lót bên trong, nên lúc Diệp Khuynh Xuyên ôm cô thì có hơi lạ lạ nhưng cô không biết lạ ở chỗ nào, cuối cùng thì cô cũng nhận ra rồi, cái cảm giác mát mát đó là do cô không để ý, nếu không thì cô cũng không để cho Diệp Khuynh Xuyên ôm như thế đâu.
“Ôi trời ơi, ngại chết mất tôi.”
Cô ôm lấy chiếc gối ôm rồi dùi đầu vào đấy lăn qua lăn lại để tự dằn vặt bản thân mình, lúc này ở phòng tắm, Diệp Khuynh Xuyên cũng có chút phản ứng lạ, anh bật cười vì vừa rồi bản thân có thể giữ được sự bình tĩnh cố gắng kiềm chế ngay lúc đó, đưa tay hứng làn nước mát rồi hất lên mặt, đôi bàn tay luồn vào trong tóc rồi vuốt ngược ra phía sau, cứ như được thư giản sau một ngày mệt mỏi, và đều quan trọng là căn nhà hôm nay thật ấm áp và dễ chịu làm sao.
Khi anh tắm xong, cơ thể như trút hết bao phiền muộn trong lòng mình, anh bước ra khỏi phòng tắm thì thấy Liêu Ngữ Tịch đang dùng chăn trùm kín đầu mình, anh cũng không biết cô đang làm trò mèo gì ở đây nữa, nhưng dù sao trông cũng có vẻ đáng yêu.
Liêu Ngữ Tịch còn đang định trốn tránh anh thì đột nhiên chiếc chăn trùm trên người bị kéo xuống, Diệp Khuynh Xuyên lúc này đứng trước mặt cô còn nở nụ cười với hàm ý trêu chọc, cô đưa tay che lấy mặt của mình nhưng vẫn để hở lén lúc nhìn anh đang đứng trước mặt không mặc áo, chỉ mặc chiếc quần thun ngắn ngang đầu gối, cơ bụng săn chắc cùng với thân hình hoàn hảo, cũng không phải lần đầu thấy nhưng cảm giác lúc này rất lạ.
“Anh…tắm rồi đi phòng khác ngủ đi.”
Diệp Khuynh Xuyên không nói gì mà nghiêng đầu nhìn cô rồi đột nhiên bước tới giường, anh nhanh chóng bắt lấy tay của cô rồi để cô nằm dưới thân mình, bản thân Liêu Ngữ Tịch cũng không nghĩ anh lại tấn công mình một cách bất ngờ như vậy, hai tay cô siết chặt lại rồi nhắm nghiền mắt, Diệp Khuynh Xuyên phì cười trước phản ứng của cô.
“Em đang chờ đợi điều gì sao?”
Liêu Ngữ Tịch mở mắt ra rồi nhíu mày, cô lấy lại bình tĩnh không để bị vẻ bề ngoài này thao túng.
“Đợi gì chứ, anh nói anh sẽ sang phòng khác ngủ mà, anh…”
“Anh có nói sao?”
Diệp Khuynh Xuyên cố giả ngơ trước mặt cô đưa tay lên cằm với dáng vẻ trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh có nói mà.”
“Anh quên rồi, hôm nay anh muốn ngủ ở đây, nhà của anh nên anh ngủ ở đâu thì ngủ chứ.”
Anh mà lại tuyên bố một câu chắc nịt như vậy, anh đưa tay vén tóc của cô qua một bên, Liêu Ngữ Tịch cứng đờ người mỗi khi bị anh đụng chạm nhưng cô lại không hề có ý sẽ đẩy anh ra, lúc này đột nhiên Liêu Ngữ Tịch dùng hết sức lực đẩy anh ra rồi dùng hai tay ấn anh xuống giường, Diệp Khuynh Xuyên không nghĩ cô lại hành động bạo dạng như thế.
“Anh có nhớ lần đầu tiên của ngày hôm đó không? tôi cũng từng làm như vậy, nên tôi không có gì phải sợ anh cả.”
Diệp Khuynh Xuyên đương nhiên nhớ đến chuyện ngày hôm đó chứ, đó cũng là lần đầu tiên cả hai đụng chạm nhau nhưng mà đó là lần đầu và cũng không có thêm lần nào nữa, lần nào định thì cũng bị quấy phá, lần này Diệp Khuynh Xuyên nhất định không để vụt mất cơ hội thêm lần nào nữa.
“Em làm vậy thật mất mặt anh quá, phải để anh có chút mặt mũi đàn ông chứ?”
“Anh sợ rồi sao? sợ rồi thì…”
Còn chưa kịp dùng ngữ điệu đe dọa Diệp Khuynh Xuyên thì đôi bàn tay to lớn của anh đã luồn vào tóc của cô, anh mạnh mẽ kéo cô xuống rồi cướp lấy đôi môi mềm mại đang làm loạn kia, nụ hôn có phần bất ngờ nhưng vẫn có chút dịu dàng ở trong đó, Liêu Ngữ Tịch bị anh dùng nụ hôn mà làm thần hồn điên đảo không thể phản kháng được, đôi bàn tay cô đặt lên trước ngực của anh, không phải là cô háo sắc nhưng phải công nhận là cơ thể nam nhân chạm vào thật mát lạnh và dễ chịu.
“Qủy háo sắc nhà em, đang lợi dụng đó sao?”
Lúc này cô muốn đứng dậy để dừng lại sợ rằng mọi chuyện sẽ đi quá xa, nhưng có vẻ như cô không còn đường lùi nữa, anh nắm chặt lấy cổ tay của Liêu Ngữ Tịch xấu xa nói.
“Muốn chạy sao?”
“Anh…anh bỏ ra, tôi chỉ đùa thôi, nếu anh muốn ngủ ở đây thì tôi sang phòng khác.
Diệp Khuynh Xuyên làm sao để cô muốn đi là đi như vậy.
“Em trêu đùa anh xong rồi muốn chạy à? đừng có mơ.”
“Anh…anh đừng có làm càn, bỏ tôi ra!”
Liêu Ngữ Tịch cố thoát khỏi anh nhưng lần này Diệp Khuynh Xuyên chắc nhịt là không để cô thoát, nhất định trong hôm nay một phát bách phát bách trúng, tới lúc đó cô muốn chạy trốn cũng không được.
“Anh…”
Diệp Khuynh Xuyên không để cô kêu la, anh bịt miệng của cô bằng đôi môi của mình, khóa chặt tay của cô lại rồi để lên đỉnh đầu, nụ hôn có phần chiếm hữu, chiếc lưỡi nghịch ngợm trêu đùa trong khoang miệng của cô khiến cô phải phản ứng mạnh.
Buộc cô phải phối hợp với mình, bàn tay của anh nhanh chóng luồng vào trong áo của Liêu Ngữ Tịch nhanh chóng chạm vào nơi mềm mại của cô, lúc này cả người Liêu Ngữ Tịch bắt đầu nóng rang cả lên, bàn tay anh chạm vào nơi mềm mại trước ngực rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
“Ưm…Anh…đừng có chạm vào đó.”
Liên tục phải thở dốc, mặc dù chỉ mới là màn dạo đầu nhưng Liêu Ngữ Tịch đã cảm thấy khó chịu vô cùng, anh có phần điêu luyện và thuần thục hơn rất nhiều, rất nhanh chóng cảm nhận được cái ưỡn người của cô, anh rời khỏi đôi môi và bàn tay cũng tự ý rời khỏi nụ hoa trước ngực rồi nhẹ nhàng giúp cô cởi bỏ chiếc áo ra, cơ thể trắng mịn tựa như một bức tranh điêu khắc của tuyệt tác nghệ thuật, anh buộc phải chiêm ngưỡng sự xinh đẹp này rồi.
“Đừng nhìn, anh…không sợ tôi sẽ giết anh sao?”
Liêu Ngữ Tịch hai má ửng đỏ lên như người say rượu, cô dùng tay che chắn lấy phần cơ thể trần như nhộng của mình với một lời đe dọa.
“Anh nguyện chết trên người em.”
“Vô liêm sỉ, tôi hết nói nổi anh rồi.”
“Không nói nữa, vậy thì nhắm mắt lại rên đi!”
Nói dứt lời, Diệp Khuynh Xuyên liền tiếp tục vào việc của mình, nhưng lần này Liêu Ngữ Tịch không còn chống đối anh nữa, cô cố gắng phối hợp với anh nhịp nhàng, cả đêm hôm đó không biết đã làm bao nhiêu lần, Liêu Ngữ Tịch cũng kiệt sức mà ngủ thiếp đi để lại tên đàn ông với sức lực tràn trề không biết mệt kia làm loạn trên người.
Sau khi cảm thấy thỏa mãn, anh cúi xuống hôn khẽ lên trán của của cô rồi thì thầm.
“Ngủ ngon.”