Ngày hôm sau, Diệp Khuynh Xuyên vì chỗ là nên dậy khá sớm, trong khi đó thì Liêu Ngữ Tịch vẫn còn ngủ rất ngon, anh đứng dậy đi tới ban công vươn vai hít thở không khí trong lành, trong đầu đột nhiên lại nhớ đến câu nói ngày hôm qua mà Liêu Ngữ Tịch đã nói với mình, anh chợt thấy có chút tội lỗi vì đã gây hại đến một cô gái vô tội như cô, nhưng ngay lập tức anh liền phản bác lại ý nghĩ vừa rồi.
“Gì chứ, mình cũng có ngày này à, cô ta nên cảm ơn mình mới phải, nhờ vào đó mà không còn bản tính thỏ đế nữa chẳng phải tốt hơn sao.”
Anh cong môi cười lạnh một cái, vẫn thói quen châm thuốc hút mỗi khi suy nghĩ nhiều. Mùi thuốc lá xộc lên cánh mũi mùi hương cũng không quá hắc nhưng nó đem lại cảm giác thoải mái cho trí óc của anh, lúc này đột nhiên chuông điện thoại reo lên, Diệp Khuynh Xuyên liền gạt tàn thuốc rồi với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.
“Con nghe.”
Bên kia vang lên giọng nói ríu rít của Diệp Vân.
“Ba ơi, con và ông nội đang ở Mỹ, ba và chị đến đây đi!”
Lúc này ông Diệp cũng cất giọng, ông định nói với Diệp Khuynh Xuyên nhưng lại bị cậu nhóc này nhanh tay giật lấy điện thoại, cậu cứ đòi đi mãi ông lại nhức đầu nên quyết định đặt vé đi trong hôm qua vừa đáp máy bay tới nơi là ông liền gọi cho Diệp Khuynh Xuyên.
“Đúng rồi ba và Diệp Vân vừa đáp xuống sân bay, hai đứa cũng nhanh di chuyển đến đây đi, mà nè đêm qua có ổn không? dịch vụ ở đó tốt chứ?”
Ông cũng có chút tò mò về chuyện tuần trăng mật của hai người, mặc dù chỉ có một ngày ở đây nhưng ông rất muốn biết con trai của mình có nhanh cái tay lẹ cái chân hay không thôi, vì ông nóng lòng có cháu lắm rồi, mặc dù có Diệp Vân cũng được nhưng ông vẫn muốn đứa cháu trai ruột hơn, ông muốn đứa cháu đó phải do chính Diệp Khuynh Xuyên và tình yêu của anh tạo ra, tuy vậy ông không phải là không hương Diệp Vân nhưng máu mủ vẫn tốt hơn một chút.
“Dịch vụ ổn, nhưng mà chẳng có làm ăn gì, mà ba yên tâm lần trước cũng xong xuôi rồi, mà không biết có bách phát bách trúng hay không là một chuyện.”
Ông Diệp thở dài.
“Con nghĩ dễ vậy à? đúng là chẳng biết suy nghĩ gì cả.”
“Con biết rồi, lần sau sẽ tiến triển mà.”
“Rồi rồi hai đứa nhanh nhanh giúp ba, này Diệp Vân à đợi ông với đừng chạy!”
Tiếng kêu của ông Diệp vang lên khiến Diệp Khuynh Xuyên vô cùng lo lắng, sợ rằng hai ông cháu nhà này sẽ nương tựa nhau mà gây họa, với lại Diệp Vân sẽ không an toàn nếu không có anh bên cạnh,và anh cảm thấy bất an nếu để Diệp Vân tự do ra ngoài nếu để bị phát hiện nhất định sẽ có chuyện không hay, nhưng ông Diệp từng là một ông trùm nhưng đã rửa tay gác kiếm, ông đã lâu không khua tay múa chân gân cốt cũng co lại rồi, bây giờ anh lại lo lắng nhân đôi.
Sau khi bên kia ngắt máy, Diệp Khuynh Xuyên liền nhanh chóng đi vào trong dọn dẹp hành lý rồi đánh thức Liêu Ngữ Tịch dậy, cô vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ và đang mộng đẹp lại bị giọng nói của anh làm cho giật mình tỉnh dậy, cô lười biếng vươn vai ngáp dài một hơi rồi đưa tay dụi mắt.
“Gì vậy? sao dậy sớm thế?”
“Mau dậy chuẩn bị đi thôi.”
Diệp Khuynh Xuyên đi tới quăng bộ quần áo lên người của cô.
“Đi đâu giờ này?”
Cô vẫn chưa nhận thức được vì chỉ mới tỉnh dậy chưa gì đã bắt thay quần áo để đi mà chẳng biết là phải đi đâu.
“Đi Mỹ.”
“Hả?”
Cô còn chưa kịp định hình thì anh đã kéo cô đứng dậy rồi đẩy cô vào phòng tắm, cô bất lực làm theo lời của anh rồi nhanh chóng đến sân bay để khỏi hành đến Mỹ, do vẫn còn buồn ngủ vì ngủ không đủ giấc nên suốt chuyến hành trình đó, Liêu Ngữ Tịch đã ngủ suốt cũng nhờ vậy mà thời gian trôi qua nhanh hơn, đầu của cô vì mất thăng bằng ngã nhẹ lên vai của Diệp Khuynh Xuyên, anh nhíu mày vì đây là lần thứ bao nhiêu rồi không biết, cô liên tục ngã lên vai rồi còn chảy cả nước bọt.
“Đừng có dựa nữa.”
Anh đưa tay đẩy đầu của cô qua một bên nhưng có lẽ do anh đẩy mạnh quá nên đầu của cô va phải cửa sổ, Liêu Ngữ Tịch liền mở mắt ra nhìn giáo dát xung quanh rồi quay sang nhìn Diệp Khuynh Xuyên tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay vò nhẹ chỗ bị đụng lúc nãy rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Chuyến bay cũng hạ cánh an toàn, cả hai nhanh chóng xuất phát đến địa điểm mà ông cháu Diệp Vân đang ở, anh là người gấp hơn ai khác vì lo lắng cho sự an toàn của hai người họ và đặc biệt là Diệp Vân.
“Ba, tụi con đang đến, hai người đang ở đâu vậy?”
“Khách sạn B đường XX.”
Liêu Ngữ Tịch thấy được sự sốt sắng của anh liền nói.
“Anh quả là người cha tốt nhỉ? Mặc dù anh không thể hiện tình yêu thương bên ngoài nhưng trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho Diệp Vân cả.”
“Cô mới nhận ra sao?”
Cô bĩu môi.
“Tôi chỉ khen vậy thôi, đối với con anh thì anh phải tốt rồi, tôi vẫn không quên tên chó chết nào đó đã đẩy tôi vào tù đâu, sớm muộn cũng tới anh thôi.”
Diệp Khuynh Xuyên nhếch môi cười khích với cô.
“Tôi cũng muốn xem cô sẽ làm cách nào để đẩy tôi vào tù, có khi cô lại vào đấy lần nữa không chừng.”
“Anh... anh có bản lĩnh đó sao? tôi không thua đâu.”
Lúc này anh không muốn cãi nhau với cô nữa, không khí trùng xuống hẳn, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng.
“Năm năm trong tù cực khổ lắm đúng chứ?”
Liêu Ngữ Tịch nhởn nhơ đáp.
“Vào đấy cũng sung sướng lắm, ăn với ngủ thôi, tôi còn lên tận mấy chục cân.”
Vẻ mặt vô tư vô lo của cô nếu như không nghe được những lời nói thật lòng hôm qua thì anh cũng nghĩ rằng cô thực sự được thoải mái và sung sướng, nhưng nụ cười đó và lời nói dối đó chỉ là đang cố chịu đựng không muốn anh nhìn thấy và chê cười mình.
“Vậy sao? vậy thì tốt rồi, tôi cũng muốn đi thử một chuyến lắm.”
Cô nhếch môi phì một cái mắng anh.
“Thằng điên.”