Edit: KienHuyetPhongHau🍀Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Liễu Lăng Ca đã cảm thấy có chút hối hận.
Nàng không muốn chật vật nghĩ nhiều nên muốn cùng Lê Vân giải trừ quan hệ sư đồ luôn……Bởi vì lý do như vậy!
Nàng không phục.
Nhưng mà nói đã nói rồi, nước đổ khó hốt.
Liễu Lăng Ca đã quen thanh cao, trừ khi Lê Vân…. Nhưng nàng cố tình muốn duy trì tự tôn của mình trước mặt Lê Vân, không muốn cúi đầu.
Nàng quật cường cắn môi, chờ đợi một người xuất hiện giữ nàng lại ——
Nhưng nơi này không phải Đạp Tuyết Phong, đằng sau nàng cũng không có một đám sự đệ vây quanh nàng. Xích Đan Phong lặng im không tiếng động, Lục Thiên Chỉ là đệ tử Ô Đại Sài, tất nhiên không chút nghĩ ngợi đứng bên cạnh Ô Đại Sài; Nam Nhứ ngơ ngác, làm bộ dáng không dám gây chuyện, cũng không dám đắc tội Ô Đại Sài, rũ đầu không nói lời nào.
Liễu Lăng Ca nhìn Nam Nhứ, trong lòng sinh ra vài phần hối hận.
Lúc trước……
Có lẽ nàng không nên đáp ứng yêu cầu của Dịch Phong, đưa Nam Nhứ vào.
Nếu không có Nam Nhứ, Ô Đại Sài cũng sẽ không nhiều thêm một đệ tử, cũng sẽ không đưa ra yêu cầu làm khó dễ sư phụ như vậy. Nàng cũng không bởi vì khắc khẩu với Ô Đại Sài, mà chọc sư phụ đem nàng trục xuất khỏi sư môn!
Trước lúc Liễu Lăng Ca nàng chuẩn bị trở về, Dịch Phong nhờ nàng đem dược cho muội muội, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng lấy bình dược ra.
Dịch Phong nói thân thể muội muội không tốt, nếu nàng không đem bình dược tới, khiến cho Nam Nhứ có sơ suất gì, sợ rằng lại thêm một cọc nhân quả, tổn hại đến tu hành.
“Trước khi đi Ký Sự Đường, ta còn có một chuyện.”
Liễu Lăng Ca duy trì thể diện của bản thân, nhìn Nam Nhứ: “Trước khi đi, ca ca ngươi nhờ ta đem dược cho ngươi.”
Ca ca?
Lê Vân bất động thanh sắc nhìn Nam Nhứ.
Trong mắt nàng không có hân hoan, chỉ có nháy mắt banh thẳng thân thể khẩn trương cùng với bất an, còn có, một cỗ ý hận ẩn sâu.
Liễu Lăng Ca đưa bình dược cho nàng, Nam Nhứ duỗi tay tiếp nhận, nói lời cảm tạ với nàng: “Cảm ơn sư tỷ.”
Phong Dị cái tên khốn kia sẽ có lòng tốt mà mang dược cho nàng ư?
Nàng dám cược, dược này trăm phần trăm là dùng để khống chế nàng.
Đưa cho nàng, nàng không ăn thì.
Nam Nhứ cất bình dược đi, lại nghe Liễu Lăng Ca nói: “Nam Nhứ, ca ca ngươi nói thân thể ngươi không tốt, lại không thích uống thuốc, muốn chính mắt ta thấy ngươi ăn dược.”
Nam Nhứ: “……”
Mẹ nó.
Nàng biết mà, cái tên khốn này không có khả năng nhẹ nhàng mà buông tha nàng như vậy.
Đây là để Liễu Lăng Ca tới giám sát nàng a!
Nam Nhứ do dự, không tình nguyện nói: “Sư tỷ, ta sẽ ăn.”
Liễu Lăng Ca thấy Nam Nhứ quả thực không muốn uống thuốc, nói: “Nếu ngươi không ăn xong, ta sẽ không biết mở lời thế nào với ca ca ngươi.”
Ô Đại Sài lại đổ thêm dầu vào lửa nói: “Không muốn uống thuốc lại ép buộc người ta uống thuốc là cái đạo lý gì? Chẳng nhẽ lòng tốt bất an? Ai biết được dược kia là ca ca nàng bảo nàng ăn, hay là ngươi muốn cho nàng ăn?”
“Ô phong chủ!” Liễu Lăng Ca tức giận gần như phát run, “Liễu Lăng Ca ta ở bên ngoài giúp đỡ đồng môn, tận hết sức lực, ở Bách Thảo Cốc Nam Nhứ bị bắt đi, cũng là ta lập tức đuổi theo. Tại sao ta lại phải sát hại đồng môn, còn làm trò trước mặt các người, để lại nhược điểm cho bản thân?”
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Lê Vân, Lê Vân vẫn chưa lên tiếng giữ nàng.
Tâm Liễu Lăng Ca thoáng chốc lạnh đến tận xương.
Hắn hoài nghi phẩm tính của nàng?
Hay, đây mới là nguyên nhân chân chính hắn trục nàng khỏi xuất sư môn?
Ô Đại Sài du bát không tiến: “Ai biết trong đầu ngươi nghĩ như thế nào. Lão phu ta là đan tu, Nhứ nha đầu, ngươi đưa bình dược cho ta, để ta kiểm tra thực hư một phen.”
Nam Nhứ giơ tay lấy bình dược.
Còn chưa đưa tới tay Ô Đại Sài, Liễu Lăng Ca đã một phen đoạt bình dược trong tay nàng.
“Không cần Ô phong chủ kiểm tra thực hư,” Liễu Lăng Ca lạnh như băng nói, “Bây giờ ta thử nghiệm cho ngươi xem!”
Nàng trực tiếp đổ ra một viên thuốc, ngửa đầu đưa vào trong miệng, nhanh đến mức Nam Nhứ không kịp ngăn cản.
Nam Nhứ: “???”
…… Cái này.
Đây là mở ra cái gì thế!
Nam Nhứ mở to hai mắt: “Sư tỷ, dược này không thể tùy tiện ăn bậy!”
Liễu Lăng Ca ngay thẳng: “Ta chỉ muốn chứng minh sự trong sạch.”
Nuốt đan dược được một khắc, Liễu Lăng Ca nghĩ nếu đan dược này là độc dược, trong nháy mắt sẽ có loại cảm giác vui sướng khi trả thù được.
Nhưng nếu nàng đã chết……
Sư tôn sẽ hối hận sao? Sẽ đau lòng một thời gian dài sao?
Nhưng đợi sau khi nàng nuốt đan dược vào cũng không xảy ra chuyện gì.
Cái này vốn nên là kết quả tốt nhất.
Dịch Phong không có lừa nàng, nàng ở trước mặt sư tôn cũng không có trở thành tiểu nhân âm hiểm độc hại sư muội.
Nhưng Liễu Lăng Ca cười có vài phần thê lương.
Nàng nhìn Lê Vân: “Sư tôn, lúc này người có thể tin ta?”
Lê Vân tránh mà không đáp, hắn nói: “Nên đi Ký Sự Đường.”
Hắn đi trước một bước, ngồi trên hạc giấy theo gió mà đi.
Liễu Lăng Ca nghẹn một hơi, ngự kiếm đi theo sau hắn, giống như cho dù như thế nào cũng không đuổi kịp bóng dáng bạch y kia.
Tới Ký Sự Đường, nàng thu hồi kiếm.
Lúc trước nàng tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ của tông môn, hoàn thành lại đến lại đi, trên dưới Ký Sự Đường đều có quan hệ không tồi với nàng.
Nàng đến Giang Định Châu, cũng là tiếp nhận nhiệm vụ.
Vừa thấy nàng xuất hiện, người ở Ký Sự Đường cười nói: “Liễu sư tỷ nhanh như vậy đã hoàn thành? Chúc mừng sư tỷ, đây chính là món tlinh thạch được treo giải thưởng thật lớn đấy!”
Các đệ tử Ký Sự Đường hi hi ha ha, bỗng nhiên trông thấy người bên cạnh nàng, bọn họ thu liễm lời nói vui đùa không đúng đắn vừa rồi, khom mình hành lễ: “Kiếm quân.”
Trực ban quản sự hôm nay nói: “Kiếm quân tự mình tới Ký Sự Đường, có chuyện gì quan trọng sao?”
Nam nhân tóc dài như tuyết trắng, thần sắc thanh lãnh: “Xóa tên Liễu Lăng Ca khỏi Đạp Tuyết Phong.”
Tức khắc, bên trong Ký Sự Đường im ắng đến mức châm rơi còn có thể nghe.
Liễu Lăng Ca rũ đầu, sắc mặt trắng bệch, tràn đầy khuất nhục cùng với sự khó lòng chịu đụng nổi.
Trực ban quản sự cũng là lần đầu gặp gỡ chuyện như vậy, nhìn Liễu Lăng Ca, tâm sinh thương xót.
Sư phụ xoá tên đệ tử, không cần thông qua tông môn.
Tuy rằng đệ tử giải trừ quan hệ sư đồ với sư phụ, nhưng vẫn là đệ tử Thái Huyền Tông, vẫn nằm trong bảo trợ của tông môn.
Chỉ là sau khi đệ tử bị xoá tên, thường thường là thanh danh hỗn độn, khó mà được các sư phụ khác thu làm đồ đệ.
Hoặc là rời khỏi sư môn một mình lang bạt, hoặc là thể hiện thực lực kinh người, một bước lên trời.
Nhưng thần thoại chớ khinh thiếu niên nghèo kia có thể có mấy người chứ?
Trực ban quản sự cười mỉa một tiếng: “Kiếm quân, xoá tên chính là đại sự, ngài có muốn suy xét lại hay không……”
“Không cần suy xét.”
Lê Vân nói: “Ta là một phế nhân, không muốn chậm trễ tiền đồ của đệ tử.”
Liễu Lăng Ca ngạc nhiên mà nhìn về phía hắn.
Nhưng lời nói Lê Vân dừng tại đây, vẫn không nhiều thêm một lời, một chữ cũng không nhiều lời.
Một dòng si hận dày đặc trong lòng Liễu Lăng Ca bỗng nhiên bắt đầu sôi sục, nhẹ bay như lông rơi xuống triền miên một hồi trong lòng nàng.
Trực ban quản sự thấy thái độ Lê Vân cũng không có khuyên nhiều, vội vàng làm thủ tục cho hai người.
Đến khi ngọc bội của Liễu Lăng Ca bị thu đi, thay bằng một khối ngọc bài mới, Lê Vân nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải là đệ tử Đạp Tuyết Phong nữa. Nếu ngươi có đồ dùng ở Đạp Tuyết Phong, tìm Tiểu Trúc để lấy giúp.”
Lê Vân xong chuyện, xoay người rời đi, dường như là nhẹ nhàng xử lý chút việc nhỏ.
Trong lòng Liễu Lăng Ca cảm xúc mãnh liệt, bình tĩnh đứng ở tại chỗ một khắc, lại ức chế không được chính mình, đuổi theo: “Sư phụ!”
Lê Vân dừng bước chân, nói: “Ta không phải sư phụ ngươi nữa rồi.”
“Sư phụ!”
Liễu Lăng Ca vẫn cố chấp gọi cái xưng hô này.
Nàng ném thể diện xuống, ai uyển mà nhìn hắn, để lại hai hàng thanh lệ: “Ta chỉ là thích người mà thôi, thích một người, có gì sai?”
Lê Vân bình tĩnh nói: “Ngươi thích không phải là ta.”
“Ngươi thích cường giả, thích tôn vinh, thích tiên nhân Hóa Thần kỳ bễ nghễ chúng sinh.” Thanh âm hắn bình tĩnh gần như khắc nghiệt, “Ngươi thích, chỉ là một cái ảo ảnh đệ nhất thiên hạ.”
Là vậy sao?
Không phải!
Nàng thật sự yêu hắn!
Liễu Lăng Ca cắn môi, muốn phản bác, nhưng lại không thể cãi lại.
Cuối cùng một tầng tâm phòng bị như thế không lưu tình chút nào mà bị đánh nát, nàng rốt cuộc không có cách lừa mình dối người.
Nàng ngốc đứng ở tại chỗ, lâm vào bên trong chán nản cùng bàng hoàng.
Mà người trước mắt, đã sớm ngồi hạc mà đi, chỉ còn dư một sợi gió thanh.
……
Nam Nhứ không biết những chuyện xảy ra ở Ký Sự Đường.
Sáng sớm không thể hiểu được ăn một miệng dưa, trong đầu vẫn còn chấn động.
Liên tiếp xảy ra chuyện làm nàng có cảm giác cốt truyện hỏng đến thái quá.
Thế giới này…… Sau khi hỏng, sẽ không sụp xuống chứ?
Nàng nghĩ đông nghĩ tây, Ô Đại Sài lại giống như tiểu lão hài bất hảo, ngồi xổm trên mặt đất mà khóc: “Đều tại đồ đệ ta không biết cố gắng mới để cho ta bị đồ đệ người ta khi dễ!”
Nam Nhứ cùng Lục Thiên Chỉ dỗ hắn nửa ngày, hắn lập tức đổi sắc mặt nghiêm khắc: “Ở đây cọ xát cái gì? Còn không mau đi chuyện các ngươi nên làm!”
Nam Nhứ: “……”
Lục Thiên Chỉ: “……”
Cái lão nhân gia này.
Nam Nhứ sờ sờ mũi, đi đến thư phòng.
Một khi bắt đầu đọc sách, thời gian liền trở nên ngắn ngủi mà dài lâu. Cứ như là đọc như thế nào cũng không đến cuối, nhưng không bao lâu, trời lại đen.
Nam Nhứ sờ sờ bụng ——
Tu sĩ Trúc Cơ, không cần ăn một ngày ba bữa cơm, dựa vào hút linh khí là có thể sống sót. Nhưng nàng không đổi được thói quen ăn, nàng luôn thuận tay lấy ăn một ít linh quả. Ăn nhiều trái cây…… Nàng lại muốn ăn thịt!
Thèm thịt quá đi.
Nàng khép lại quyển sách, từ ghế trên đứng lên rồi đi ra khỏi thư phòng, cân nhắc đi đâu để kiếm chút thịt ăn.
Mới vừa đi ra ngoài, đón nhận là ngửi được một cỗ lãnh hương.
Lê Vân đưa lưng về phía nàng, khoanh tay mà đứng.
Nghe thấy tiếng bước chân nàng, hắn quay đầu lại, nói: “Hôm nay học xong rồi?”
Nam Nhứ gật gật đầu: “…… Vâng.”
Lê Vân nói: “Vậy thì đi thôi.”
Nam Nhứ: “hả?”
Lê Vân nói: “Ô phong chủ bảo ta mỗi ngày đưa đón ngươi, để thanh toán tiền dược.”
Nam Nhứ: “……”
Nàng hậu tri hậu giác mà nhớ tới, hôm nay Ô Đại Sài cãi nhau với Liễu Lăng Ca, đuổi hai người bọn họ ra ngoài, không cho bọn họ ở lại Xích Đan Phong, chính là muốn Lê Vân mỗi ngày đưa đón nàng.
Nháy mắt Nam Nhứ trở nên sầu khổ.
…… Nhưng nàng lại không thể đánh Ô lão nhân.
Nàng căng da đầu nói: “Đa tạ sư tôn.”
Hai người ngồi trên hạc giấy.
Nam Nhứ ở trong lồng ngực Lê Vân, nơm nớp lo sợ.
Dựa vào gần quá, nghe thấy hương khí đầy người, nàng cảm thấy chỗ sừng của mình lại gợi lên cảm giác ngứa khó nhịn.
Mà ý ngứa này tựa hồ làm cho linh lực trong cơ thể nàng nóng bỏng lên vài phần, tiểu xích hồng đan bên trong xoay chuyển lại càng thêm vui sướng.
Nam Nhứ vội vàng cắn vào trong miệng viên Thanh Tâm Đan.
Nàng ăn Thanh Tâm Đan như là cắn đường đậu, một viên lại một viên, toàn bộ hướng trong miệng mà cắn. Cho đến khi cắn xong hết bình ——
Nàng vẫn rất ngứa!
Hơn nữa, vừa ngứa vừa thèm.
Không chỉ thèm ăn thịt.
…… Còn thèm thứ thịt gì mà không thể miêu tả kia.
Trong đầu nàng tức khắc nhớ tới một đống “Tư liệu học tập”.
Nam Nhứ: “………………”
Đáng ghét!
Ta như chết đi “Tư liệu học tập” lại bắt đầu công kích ta!!!
Nam Nhứ nhịn một đường, máu trong người một đường quay cuồng sôi sục.
Đáng giận nhất chính là vân hồng nàng hấp thu lúc sáng kia không biết vì sao lại nhảy ra, phảng phất như lông chim vẫn luôn cào gãi ở đầu quả tim nàng.
Cho đến khi nàng gần như sắp không nhịn được nữa, hạc giấy rốt cuộc mới chậm rì rì mà tới chân núi Đạp Tuyết Phong.
Nam Nhứ cố nén xúc động muốn ăn thịt của mình, hoảng hốt không cần nhìn đường mà từ trên hạc giấy nhảy xuống rồi chạy đi.
Lê Vân nhìn bóng dáng chạy trối chết của, ánh mắt đen xuống.
Nam Nhứ chạy vào phòng, móc thạch truyền âm ra gọi điện thoại cho Đại sư tỷ: “Sư tỷ! Vân hồng lúc sáng ta hút vào kia, lúc sau ta lại cảm thấy khô nóng là chuyện như thế nào?”
Sau khi Lục Thiên Chỉ nghe được vấn đề của nàng, trầm tư trong chốc lát.
Lục Thiên Chỉ hỏi: “Khô nóng kiểu nào?”
Nam Nhứ rối rắm một chút, nghĩ đến lần đi xem cùng sư tỷ, uyển chuyển mà nói cho hợp lý: “Chính là kiểu khô nóng linh hồ mắt xanh ấy.”
“Hả……” Lục Thiên Chỉ dùng ngữ khí mười phần học thuật nói, “Mặt trời mới mọc, vân hồng này tượng trưng cho quy luật của bốn mùa, ngầm có pháp tắc của Thiên Đạo. Mùa xuân tượng trưng cho sự sống mới, mùa hè tượng trưng cho sự sum xuê, mùa thu tượng trưng cho sự lão hóa, mùa đông tượng trưng cho sự ẩn tàng chất chứa. Hiện tại là mùa xuân, mùa xuân là sự sống mới, tất nhiên cũng đại biểu cho sinh sản. Ta có khế ước linh thực, linh thực sẽ thay ta đón nhận, ta lại quên sư muội sẽ bởi vậy mà có vấn đề.”
“Nhưng,” Lục Thiên Chỉ nói, “Nếu không dễ dàng động niệm, cũng sẽ không sinh ra lực lượng này. Sư muội……”
Lục Thiên Chỉ hỏi nàng: “Chẳng nhẽ muội xem xuân cung đồ?”
Nam Nhứ: “…… Không có.”
Chỉ là trong não nàng truyền phát “Tư liệu học tập” mà thôi.
Chuyện sách cấm sao lại có thể gọi là xuân cung đồ chứ?
Lục Thiên Chỉ lại nói: “Một khi đã như vậy, muội ăn mấy viên Thanh Tâm Đan đi.”
Nam Nhứ ủy ủy khuất khuất: “Sư tỷ, ăn Thanh Tâm Đan cũng vô dụng?”
Lục Thiên Chỉ ngạc nhiên nói: “Muội chẳng qua chỉ đả tọa phun nạp có một ngày mà hút nhiều vân hồng như vậy á?”
Nam Nhứ hàm hàm hồ hồ: “Ừm…… Ta cũng không biết.”
Nguyên nhân chân chính chắc hẳn là vân hồng này khiến cho trạng thái kỳ động dục của nàng trồi lên đi……?
Tốt lắm, con đường tu luyện trở lên mạnh lại bị giảm bớt.
Về sau không đả tọa nữa!!!
Lục Thiên Chỉ nói: “Nếu Thanh Tâm Đan vô dụng, vậy muội còn trà Phật Liên không?”
Nam Nhứ đúng lúc đi qua Bách Thảo Cốc một chuyến, đặc sản ở đất Bách Thảo Cốc là Phật liên trà đương nhiên là nàng cũng mua không ít.
Nam Nhứ nói: “Có.”
Lục Thiên Chỉ nói: “Muội pha một chén trà Phật Liên, đây cũng là cách hay giúp thanh nhiệt hạ hỏa.”
“Cảm ơn sư tỷ!”
Nam Nhứ cất thạch truyền âm đi pha trà.
Nàng pha một chén trà nhỏ, cân nhắc đọc một quyển Kinh Phật, xem Kinh Phật thanh tâm quả dục, bỗng Du Duyệt gõ cửa phòng.
Du Duyệt hoan thiên hỉ địa: “A Nhứ! Ta đã nghĩ ra thoại bản ta muốn viết là gì rồi!”
Nam Nhứ uống chén trà Phật Liên, hơi đắng nhưng lại đầy ngọt.
Nàng nói: “Viết về gì?”
Du Duyệt: “Viết về Phật tử chùa Vô Lượng cùng với yêu nữ Hợp Hoan Tông!”
Một chén trà nhỏ uống vào, Nam Nhứ suýt chút nữa là phun hết ra.
Được đấy, Phật tử cùng yêu nữ, một couple kinh điển.
Nàng hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy sau đâu, tỷ muốn viết gì tiếp?”
Du Duyệt nói: “Hai người ở trong bí cảnh cùng rơi xuống chân núi, sau khi được người cứu thì cả hai lại bị ném hồn phách đi, hồn phách tiến vào cơ thể đối phương. Yêu nữ lên làm Phật tử chùa Vô Lượng, Phật tử thì vào Hợp Hoan Tông!”
Nam Nhứ quả thật rất muốn đứng dậy cho Du Duyệt một tràng vỗ tay.
Nội dung này đúng là đầy sức hấp dẫn đó nha.
Du Duyệt không hổ đọc nhiều thoại bản!
Nam Nhứ không cần suy nghĩ, lập tức cho Du Duyệt một khoản: “Viết!”
Du Duyệt nhìn thấy phản ứng của đồng bọn vui vẻ như thế, nàng lại nhỏ giọng nói ra nỗi sầu của mình: “Phật tử ta còn biết viết như nào, nhưng yêu nữ Hợp Hoan Tông thì lại không có chút manh mối gì.”
Nàng nói: “A Nhứ, chúng ta lén đi Nam Phong Quán đi?”
Tay Nam Nhứ run lên, chén trà nhỏ hoàn toàn rơi trên mặt đất.
Nam Phong Quán, chính là thanh lâu của kỹ nam.
Nàng một con mèo tới kỳ động dục đi tới chỗ này chẳng phải là dê vào miệng cọp sao!
“À thì……” Nam Nhứ nói, “Muốn viết về yêu nữ Hợp Hoan Tông, cũng không nhất thiết phải đi Nam Phong Quán chứ?”
Du Duyệt nói: “Nhưng mà không đi Nam Phong Quán, làm sao có thể cảm nhận được vui sướng của Hợp Hoan Tông?”
Nam Nhứ: “……”
Du Duyệt vẫn là muốn đi xem thử.
“Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì ở Nam Phong Quán đâu,” Du Duyệt nói, “A Nhứ, chúng ta chỉ là đi xem mà thôi.”
Du Duyệt ôm cánh tay của nàng: “A Nhứ ~ muội đi cùng ta đi!”
Chị em tốt làm nũng, ai mà có thể từ chối được?
Rất nhanh Nam Nhứ không ngăn cản được mà đồng ý.
Nàng hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu tìm Nam Phong Quán?”
Du Duyệt nói: “Ta có hỏi qua, trong thành Huyền Ảnh có.”
Thành Huyền Ảnh là một thành trấn cạnh Thái Huyền Tông, Thái Huyền Tông trực tiếp trông coi.
Thái Huyền Tông tới tới lui lui quá mức phồn hoa, phàm nhân không có tu vi, tán tu có tu vi thấp, cùng với thương nhân, lữ nhân từ nam đến bắc đều đặt chân tạm dừng trên vùng phụ cận của Thái Huyền Tông, cho nên số ít đều ở thành Huyền Ảnh. Hơn một ngàn năm qua, thành Huyền Ảnh cũng dần dần trở lên phồn hoa, trở thành đại thành đệ nhất Đông Châu.
Bởi vì thuộc phạm vi trông coi của Thái Huyền Tông, cho nên đệ tử Thái Huyền Tông xuống thành Huyền Ảnh cũng không bị coi là xuống núi, cho dù không thông qua tiểu khảo, vẫn có thể tiến vào thành Huyền Ảnh.
Nhưng bởi vì thành Huyền Ảnh cách Thái Huyền Tông một đoạn, đối với nhóm tiểu đệ tử nhóm đi tới đi lui quá mức lãng phí thời gian, bên trong thành Huyền Ảnh tiên phàm hỗn tạp, đồ vật được bán ít nhiều cũng đều sơ sài thô ráp, cho nên phần lớn thời gian mà bọn họ cần mua đồ gì, đều là trong Cẩm Vinh phường Thái Huyền Tông Cẩm Vinh giải quyết.
Nam Nhứ tới Thái Huyền Tông hai tháng, trước nay cũng chưa từng đi qua chỗ này.
Nàng hỏi: “Chỉ có hai người chúng ta đi?”
Du Duyệt nói: “Đừng để cho Thắng Nam đi. Lần trước ở Bách Thảo Cốc nhặt được một bán yêu về, nếu nàng đến Nam Phong quán, lại nhặt thêm một nam tử đáng thương về thì phải làm sao bây giờ?”
Nam Nhứ bỗng nhiên nghĩ tới nhãi con nhà mình.
Nếu Chu Thắng Nam lại nhặt thêm một nam nhân về ——
Kinh Nhung sẽ xé nát nam nhân kia chứ?
Hắn là hậu duệ của Nhai Tí đó!
Có thù tất báo!
Nam Nhứ cũng lắc lắc đầu: “Đúng vậy, đừng để cho Thắng Nam đi.”
A di đà phật, thiếu chút nữa là tạo sát nghiệt.
“Nhưng hai người chúng ta đi cũng không được.” Nam Nhứ nói, “Chúng ta quá yếu. Nhỡ…… Có đánh nhau lại đánh không lại.”
Nam Nhứ tại chỗ nghĩ tới một người có thể cùng tới thanh lâu đó chính là: Lục sư tỷ!
Nàng nói: “Vậy ta gọi sư tỷ của ta đi.”
Du Duyệt gặp mặt Lục Thiên Chỉ, cũng không quen nhưng, nhưng bản thân nàng không sợ lạ, nên sảng khoái đồng ý: “Được a!”
Nam Nhứ lại cầm lấy thạch truyền âm liên hệ với sư tỷ.
Vừa truyền tới, Nam Nhứ nói: “Sư tỷ, ngày mai tỷ có rảnh không?”
Lục Thiên Chỉ nói: “Có chuyện gì?”
Nam Nhứ nói: “Ta cùng với một tỷ muội nữa, đêm mai cùng đi đến thành Huyền Ảnh……tới Nam Phong quán.”
“Ồ ——”
Lục Thiên Chỉ kéo dài âm tiết.
Nam Nhứ: “…… Sư tỷ, không phải như tỷ nghĩ đâu!”
“Ừm……” Lục Thiên Chỉ nhìn chung giữ mặt mũi cho tiểu sư muội, theo lời nàng nói, “Ta biết, các muội chỉ là muốn đi nhìn thấy việc đời thộ.”
Ừm……
Các nàng quả thật là muốn đi trải nghiệm cũng không sai.
Nhưng sao từ trong miệng sư tỷ nói ra lại giống như thể giấu đầu lòi đuôi?
Tâm Nam Nhứ có chút mệt nhè nhẹ.
Rồi sau đó lại nghe Lục Thiên Chỉ nói: “Vậy có cần ta chuẩn bị Bích Vân Xuân cho các muội không?”
Nam Nhứ nghiêm khắc cự tuyệt: “Không cần đâu sư tỷ!”
Lục Thiên Chỉ có chút tiếc hận nói: “Ta vẫn là đem cho các muội một ít vậy, nhỡ đâu các muội cần dùng. Một lọ có ít quá hay không nhỉ? Ta mang ba bình.”
Nam Nhứ chấn động rồi: “Ba bình???”
“Ừm,” Lục Thiên Chỉ nói, “Sợ chỉ có một nam nhân không đủ cho các muội hưởng thụ.”
…… Trong đầu Nam Nhứ bắt đầu nghĩ đến người vận động ít nhiều.
Không nghĩ tới sư tỷ lại là người như thế này.
Nam Nhứ bị bánh xe cao tốc của sư tỷ nghiền cho tê rần.
Có lẽ, từ thời điểm sư tỷ nói nam nhân so ra còn kém xúc tua, nàng nên nhìn thấu sư tỷ bên ngoài trạch nữ, bên trong bản tính cuồng bạo.
Nam Nhứ cùng Lục Thiên Chỉ hẹn xong, nàng cất thạch truyền âm.
Du Duyệt hưng phấn lôi kéo nàng thảo luận nội dung tiểu thuyết trong chốc lát, hai người nói đến khàn giọng sau đó Du Duyệt mới lưu luyến mà quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Nam Nhứ nằm ở trên giường, quay cuồng rối rắm: Đêm nay có nên đến đỉnh núi hay không?
Thôi, không đi đâu.
Nam Nhứ thật sự không khống chế được kỳ động dục của bản thân.
Đó là bản năng của thân thể nàng ——
Giống như là người cần ăn cơm ngủ nghỉ vậy, làm sao mà khống chế được chứ.
Vì để bảo trì quan hệ sư đồ thuần khiếu với Lê Vân, Nam Nhứ quyết định, nhịn!
Mèo con hóa thành nguyên hình, chui vào trong cái chăn nhỏ, nhẫn nhịn sự ngứa ngáy của kỳ động dục mà ngủ.
……
Xích Đan Phong.
Ô Đại Sài vẫn chưa đi vào giấc ngủ thu được tình báo của Lục Thiên Chỉ: “Đêm mai ngươi muốn đi đến Nam Phong quán cùng Nhứ nha đầu?”
Nam Nhứ tuyệt đối không nghĩ tới, nàng còn chưa ra ngoài đã bị Lục Thiên Chỉ bán đi.
Thật ra cũng không phải là bị bán ——
Mà là Ô Đại Sài biết mấy ngày gần đây Nam Nhứ tiến vào kỳ động dục, tình huống đặc thù, dặn dò Lục Thiên Chỉ hỗ trợ để ý Nam Nhứ, đừng để cho tiểu nữ oa nghẹn ra cái gì ngoài ý muốn.
Kết quả là vừa mới dặn dò chưa đến một ngày, đã thu được một cái tình báo như vậy.
Ô Đại Sài tức khắc có loại vui mừng “Nhà ta có con gái mới lớn”.
Như vậy thì hắn không cần lo lắng mèo con sẽ nghẹn hư thân.
Không cần hắn đi tìm nam sủng, tiểu nha đầu đã tự học đi thanh lâu rồi!
Vạn vật sinh trưởng, sinh sản, đều là quy luật tự nhiên tự nhiên.
Vậy nên cứ thuận theo Thiên Đạo mà làm!
Ô Đại Sài cầm mấy bình Vong Trần Đan đưa cho Lục Thiên Chỉ: “Thân thể sư muội ngươi không tốt. Đợi nàng lâm trận xong với những tiểu quan đó, ngươi lặng lẽ cho những tiểu quan ăn, đừng để lộ hành tung của sư muội ngươi.”
Lục Thiên Chỉ nói: “Vâng, sư phụ.”
Ô Đại Sài sờ sờ chòm râu, trong lòng nghĩ tới một khả năng sẽ xuất hiện ngoài ý muốn.
Lê Vân cái tên cũ kỹ kia, nếu nghe chuyện như thế, khẳng định là hắn sẽ đến ngăn cản.
Người này không biết ôm cái tâm tư gì với nha đầu Nam Nhứ, bản thân mình lại không rõ lý do, lại chọn không làm rõ, cố tình cả ngày không rời khỏi mèo nhỏ.
Hừ, quyết không thể để người này phá hư chuyện tốt của Nam Nhứ.
Ô Đại Sài cầm lấy thạch truyền âm.
Một lát sau, thạch truyền âm liên thông, Ô Đại Sài nghe thấy thanh âm nhàn nhạt ở bên kia: “Có chuyện gì?”
Ô Đại Sài nói: “Đêm mai ta chuẩn bị cho ngươi thuốc tắm, suốt một đêm ngươi phải ở lại Xích Đan Phong.”
Đêm mai……?
Ô Đại Sài hiếm khi quan tâm đến chuyện của hắn, vậy mà lại thông báo cho hắn biết.
Ô Đại Sài muốn giữ hắn lại.
Lê Vân gần như phản ứng trong khoảnh khắc: Chẳng nhẽ đêm mai Nam Nhứ có chuyện gì đó mà Ô Đại Sài không muốn cho hắn biết?
Hắn ôn hòa, giả vờ đồng ý: “Được.”
Ánh sáng ở thạch truyền âm tắt, Ô Đại Sài cắt đứt nó.
Lê Vân thu hồi thạch truyền âm, từ trên ghế đá đứng dậy.
Hắn ở trong viện đợi một đêm.
Hắn ngước mắt, nhìn về phía tường mái mèo con thường xuyên nằm ở chỗ đó.
Tường mái trống rỗng, đội một tầng tuyết trắng xóa.
Tối nay, không có một con mèo kim sắc nào, mang theo cành mai bị bẻ gãy nhảy vào trong lồng ngực hắn.
Mà đêm mai…… Nàng sẽ đi đâu?
————
Hầu:
Ô phong chủ tưởng dễ lừa mà méooo phảii =)))