Edit: KienHuyetPhongHau🍀Một bên khác, nhìn thấy đoàn người Nam Nhứ trở lại khách điếm, Hàn Ngọc cùng Lê Vân cũng yên lặng rời đi.
Hàn Ngọc nhớ lại một màn Nam Nhứ diễu võ dương oai, phân biệt rõ nói: “Đồ đệ này của ngươi, có chút thú vị.”
“Ta nói,” Hàn Ngọc nói, “Ngươi làm gì mà lén lút đi theo người ta? Đến cả lúc vừa rồi nàng mua rượu Bồ Đào ngươi cũng đều đi theo mua một vò. Ngươi thật sự……”
Hàn Ngọc nói được một nửa liền ngừng.
Bởi vì hắn nhìn thấy một nữ tử áo đỏ đứng trước mặt.
Khuôn mặt nữ tử thanh lệ tuyệt trần, dưới phụ trợ của hồng y, lại càng thêm vẻ lạnh lùng kiêu sa. Nam nhân đứng bên cạnh nàng, bộ dáng thiếu niên, khí phách hăng hái.
Hai người nhìn thấy Lê Vân, đồng loạt hành lễ: “Sư tôn.”
Người tới, đúng là Liễu Lăng Ca đi Giang Định Châu, cùng Bùi Thiếu Tỉ cũng đi theo Liễu Lăng Ca đến Giang Định Châu.
Thanh âm Lê Vân nhàn nhạt: “Ừ.”
Sau khi Liễu Lăng Ca giận dỗi rời đi một tháng, tia oán giận với đối với sư tôn liền phai nhạt đi rất nhiều, thay vào đó chính là sự nhớ nhung.
Đối mặt với người mình thích, gặp nhau đương nhiên là không muốn tạo ấn tượng không tốt.
Cho nên, vừa mới biết được Lê Vân sẽ đến tham gia Tiên Hội Bồng Lai, nàng lập tức muốn đến.
Ban đầu nàng còn nghĩ tìm cái cớ để đến bái phỏng sư tôn, không ngờ khi vừa rồi nàng đi mua rượu, xa xa ở trên đường mà gặp được hắn.
Nàng nhìn thấy sư tôn xưa nay đạm mạc cao khiết lại.......
Che giấu hành tung, đi theo phía sau đoàn người.
Có người nào đáng giá làm hắn để bụng như thế?
Nhìn dáng vẻ......Hình như là một nữ nhân.
Trong lòng Liễu Lăng Ca như có cái gì cắm vào.
Nàng biết tình tình sư tôn, gần như sẽ không đem người khác để trong lòng. Có thể bị hắn để ở trong lòng, thậm chí là bị hắn nhớ kỹ, đối với hắn mà nói nhất định là người cực kỳ quan trọng.
Đối phương mang mặt nạ, Liễu Lăng Ca không biết được khuôn mặt của nàng. Nhưng mà tiểu đệ tử đã gỡ mặt nạ xuống kia thì nàng đã gặp qua.
Ngày đó ở đại điển thu đồ đệ của Thái Huyền Tông, là nàng từng bước từng bước lựa chọn nhóm tiểu đệ tử này rồi đưa đến Đạp Tuyết Phong.
Cho nên......
Ba tiểu đệ tử Luyện Khí kỳ mặc bạch y kia, đều là đệ tử Đạp Tuyết Phong?
Gần trong chốc lát, ý niệm trong lòng Liễu Lăng Ca xoay chuyển nhiều lần.
Bùi Thiếu Tỉ bên cạnh nàng cũng không biết được suy nghĩ của nàng, nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực Lê Vân nói: “Đã sớm nghe nói sư tôn nuôi mèo, không nghĩ tới sư tôn lại yêu thích nó như thế, đến cả Tiên Hội Bồng Lai cũng mang theo nó.”
Lúc trước Bùi Thiếu Tỉ thấy Liễu Lăng Ca để ý con mèo kia như thế, còn rất để ý sư phụ cầm vải thất bố làm ổ cho mèo, còn tưởng rằng con mèo này có huyết mạch tôn quý bao nhiêu.
Hiện giờ nhìn thấy ——
Con mèo này thoạt nhìn cũng chỉ là loại phổ phổ thông thông, trên người gần như không có một chút dao động của linh lực, còn không phải chỉ là một con mèo hoang bình thường?
Bùi Thiếu Tỉ giấu đi sự khinh thường trong mắt, khóe miệng treo lên, cười: “Ánh mắt sư tôn thật tốt, con mèo này thật có linh khí.”
Tâm tư Liễu Lăng Ca cũng dịch ra khỏi người tiểu đệ tử kia, nhìn mèo nhỏ trong lồng ngực Lê Vân
Thất vọng với ánh mắt sư tôn lại bình thường như thế ——
Ở trong lòng nàng, sư tôn kinh tài tuyệt diễm phải xứng với thần thú tôn quý, quý hiếm nhất trên thế gian này.
Nhưng mà lại may mắn, dù sao sư tôn cũng chỉ nuôi một con mèo bình thường.
Mèo hoang thọ mệnh ngắn, có thể bồi ở bên người sư ton cũng chỉ có mười năm ngắn ngủi.....
Cuối cùng, có thể làm bạn ở bên cạnh sư tôn, tất nhiên không phải là con mèo này.
Liễu Lăng Ca cũng khen theo: “Mèo của sư tôn thật không tồi, ánh vàng rực rỡ, có vẻ ấm áp.”
Trong lòng nàng lại nói, nhan săc thấp hèn như vậy, thật sự không xứng đôi với sư tôn chút nào.
Nàng hỏi: “Nếu sư tôn thích mèo, hôm nào ta tìm cho người mấy con mèo trắng?”
Lê Vân nói: “Không cần.”
Hắn cũng không muốn đối mặt nói chuyện với hai người này, xoay người rời đi.
Hai người Liễu Lăng Ca cùng Bùi Thiếu Tỉ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi.
Đợi Lê Vân đi xa, Liễu Lăng Ca nhìn phía Bùi Thiếu Tỉ: “Bùi sư đệ, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện.”
“Giúp?”
Bùi Thiếu Tỉ vui vẻ chịu đựng nói, “Mời sư tỷ nói.”
Liễu Lăng Ca nói: “Hai tiểu đệ tử mang mặt nạ vừa rồi kia, ngươi giúp ta tra một cái, đó là ai. Xem bộ dáng, ta đoán là ở Đạp Tuyết Phong chúng ta. Ta sợ sư tôn trách ta…… Nên mới không nhúng tay việc này.”
Tròng mắt Bùi Thiếu Tỉ chuyển động, gật đầu nói: “Được.”
Hắn thầm nghĩ, gần đây sư tỷ cùng cái tên tán tu kêu Dịch Phong mà nàng quen biết kia quá thân cận, lúc này vừa lúc là cơ hội để hắn biểu diễn.
Trong lòng Liễu Lăng Ca cũng nói: Không biết điều tra ra người này có phải có liên quan đến muội muội của Dịch Phong hay không.
Nếu là có liên quan đến muội muội hắn, nhất định viễ này không thể để cho hắn biết.
........
Hai người Liễu Lăng Ca rời đi, Hàn Ngọc lại bắt đầu ồn ào lên.
Hàn Ngọc nói: “Nói cô nương Liễu Lăng Ca này lớn lên cũng không tồi, lần trước nhìn đến cái gì mà bảng xếp hạng mười đại mỹ nhân của Tu Tiên giới, cũng là nàng cầm cờ đi trước.”
Hàn Ngọc “Chậc” một tiếng: “Cô nương người ta đối với ngươi si tình một như thế, đến đáp lại người ta ngươi lười đáp.”
Lê Vân nói: “Nếu có người đi theo phía sau ta có việc cần thiết thì ta sẽ đáp lại, đến cả kiếm của ta đây cũng không cần luyện, thời gian nhàm chán cả ngày đều dùng để ứng phó những người này kia.”
Hàn Ngọc: “……”
Giống như có chỗ nào đó rất đúng, lại giống như có chỗ nào đó không đúng.
Hàn Ngọc nói: “Cho nên vừa rồi ngươi không nhàm chán, mới theo dõi tiểu cô nương kia?”
Hàn Ngọc nhớ tới lời ban đầu định nói lại bị Liễu Lăng Ca đánh gãy, tiếp tục nói lại: “Ngươi thật sự không thích đồ đệ của ngươi?”
Nam Nhứ vừa mới dàn xếp xong tiểu hào, quay trở lại đại hào, liền nghe được Hàn Ngọc nói tới vấn đề này.
Hả?
Nàng dựng lỗ tai lên nghe bát quái, cái gì cái gì? Thích đồ đệ?
Lê Vân chưa thừa nhận, cũng chưa phủ nhận.
Hắn chỉ nói: “Nàng có chút đặc thù.”
Hàn Ngọc chém đinh chặt sắt nói: “Nhưng ngươi chưa bao giờ cảm thấy người khác đặc thù. Ngươi đây là nhà cũ cháy, lão thụ nở hoa rồi! Nếu không phải thích nàng, ngươi hà tất gì phải che giấu hành tung, đi theo phía sau nàng?”
Lê Vân không có nói tiếp.
Che giấu hành tung?
Đi theo phía sau?
Nam Nhứ dùng đầu nhìn loạn khắp nơi, nhìn đến sườn mặt của một người mặc hồng y.
Thị lực Nam Nhứ rất tốt.
Tuy rằng trước khi xuyên qua nàng có cận thị, nhưng là sau này xuyên qua thân thể thế nào cũng không được, nhưng thị lực thị lại ổn.
Cho nên một chút nàng đã nhận ra, gương mặt kia là Liễu Lăng Ca.
Lê Vân......Thích Liễu Lăng Ca?
Toàn bộ Nam Nhứ như sét đánh giữa trời quang.
.......Phòng ở nàng sụp đổ!!!
Trong lòng Nam Nhứ không lý do mà sinh ra ra một cỗ tức giận: Người này thích ai không thích, lại đi thích Liễu Lăng Ca. Làm ơn. Liễu Lăng Ca là nữ chính a! Hàn độc vừa mới vơi đi một ít, hắn liền đã phải cùng Ma Tôn Phong Dị đối cứng chịu chết sao?
Nam Nhứ tức giận tích góp một đường, đợi cho Lê Vân ôm nàng đến mồi hồi đến nhà, nàng một chân đá văng Lê Vân, nhảy lên trên mặt đất đi chơi Lưu Li thảo.
Hành vi này của nàng quá mức rõ ràng, dù là Hàn Ngọc không quen thuộc nàng cũng có thể nhìn ra: “Mèo này của ngươi tức giận? Không phải nó ngủ một đường sao, ngươi chọc nó lúc nào?”
Lê Vân nhìn mèo nhỏ không để ý tới hắn, ánh mắt dần đen.
Hắn kêu nó: “Sơ Thất.”
Mèo nhỏ không để ý đến hắn, miệng cắn Lưu Li thảo.
Ăn quá nhiều, đến mưac cằm đều nhiễm màu nước xanh tươi.
Thanh âm Lê Vân thấp vài phần: “Sơ Thất, lại đây.”
Mèo nhỏ vẫn là không để ý tới hắn.
Lồng sắt trong đình viện vẫn còn nhốt một hổ một báo, nó tình nguyện bước đến trước mặt lồng sắt đi xem hai con linh thú kia, một cái liếc mắt cũng không nhìn Lê Vân.
Hàn Ngọc mừng rỡ xem diễn, Liễu Lăng Ca mới vùa rồi ăn một nghẹn của Lê Vân, Lê Vân lại ăn mệt ở chỗ mèo nhỏ.
Ha ha, vạn vật trên thế gian, vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Xem kịch vui làm sao có thể thiếu rượu chứ!
Vừa lúc đi theo tiểu đồ đệ kia mua rượu Bồ Đào, Hàn Ngọc đem vò rượu mở ra, hương rượu bay tứ phía, chỉ trong gió một chút liền bay đến lỗ mũi nhanh nhạy của Nam Nhứ.
Thơm quá a!
Lúc mở tiểu hào cũng không có ngũ cảm, cũng không nghe được mùi hương, nàng cũng không biết hương rượu này có mùi như thế nào.
Nam Nhứ xoay đầu,“Lộc cộc” chạy đến trước mặt Hàn Ngọc, vươn móng vuốt túm góc áo hắn.
Cho nàng nếm thử, cho nàng nếm thử!
Nàng cũng muốn uống rượu mua say, một say có thể giải ngàn sầu!
“Gì, mèo nhỏ này của ngươi muốn uống rượu.”
Hàn Ngọc ôm vò rượu ngồi xổm xuống, ngón tay chấm chút rượu vươn đến trước mặt hắn.
Eo.
Nam Nhứ lùi về phía sau một bước.
Ai muốn liếm ngón tay dính rượu này của ngươi chứ!
Tức khắc Hàn Ngọc cảm nhận được một cỗ ghét bỏ nồng đậm của nó.
Hàn Ngọc có chút buồn bực: “Làm sao, mèo nhỏ này của ngươi còn chọn người cho uống? Chọn người thì cũng đừng uống.”
Hàn Ngọc ôm bình rượu đang muốn đứng lên, Nam Nhứ chạy nhanh đến nhào lên, ngăn chặng bình rượu, nửa đầu đều duỗi vào.
Bên trong vò rượu tối om, nàng vươn đầu lưỡi liếm một cái, một ngụm rượu mạnh đều bị cuốn vào cổ họng nàng.
Oa ——
Uống ngon!
Mèo con vui vẻ đến mức cái đuôi đảo qua đảo lại, mũi chân chụp ở người phía đằng sau.
Không biết nguyên nhân có phải là do thân thể thần thú hay không, Nam Nhứ cảm giác mình căn bản không giống là uống rượu.
Đời trước, lúc nàng xã giao cũng có thời điển uống rượu quá độ mà chấn động, một ngụm giọng nói cũng đều cay theo. Nhưng vò rượu này.....Uống lên giống như rượu nhưỡng!
Mùi hương Phật Liên có chút giống hoa quế, ai mà có thể cự tuyệt được hương thơm nồng thuần hậu của rượu hoa mộc quế!
Tức khắc Nam Nhứ “Ừng ực ừng ực” uống lên vài ngụm.
Nàng càng uống càng nghiện, nửa thân mình gần như đều chui vào vò rượu. Sau đó, nàng cảm thấy có một đôi tay, đem nàng từ trong vò rượu kéo ra.
“Sơ Thất,” Lê Vân ôm nó, nhìn đôi mắt nó, “Ngươi không thể uống rượu.”
Rượu của Bách Thảo Cốc không giống rượu ở nơi khác, đặc sắc đó là dùng các loại dược liệu, lại không cho người ta uống ra vị dược.
Hắn đi theo đệ tử kêu Nam Nhứ kia mua vò rượu, là muốn biết nàng mua rượu có mục đích khác gì hay không.
Nhưng rượu này lại không thể cho Sơ Thất uống.
Trên người nó mang theo thương, lỡ như bị dược liệu nào đó tác động lên miệng vết thương trong cơ thể.......
“Ngao ô!”
Mèo nhỏ hung hắng ba ba mà chụp móng vuốt vào hắ: “Ngao ô ngao ô!”
Mèo nhỏ giãy giụa trong tay hắn, làm như thập phần bất mãn với quyết định này của hắn.
Bốn chân nó vẫy loạn, giãy giụa đá tới Trảm Phong bên hông hắn.
Trảm Phong không có vỏ kiếm, hắn không muốn nó bị thương, liền buông lỏng tay ra.
Tay buông lỏng, mèo nhỏ lại mê muội mà chui vào bình rượu.
Hàn Ngọc nói: “Nhìn không ra đấy, mèo nhỏ của ngươi vậy mà lại là tửu quỷ.”
Lê Vân khẽ nhíu mày.
Sơ Thất cũng không phải tính tình hỉ nộ bất thường như vậy, thông thường cảm xúc của nó đều có để lại dấu vết.
Vì sao hôm nay một hồi, nó lại tức giận?
Lê Vân dừng một chút, cởi bỏ Trảm Phong xuống, cắt một cái ở đầu ngón tay.
Màu đỏ máu tươi ngay lập tức chảy ra, hắn lại lần nữa kêu nó: “Sơ Thất.”
Mèo ngốc từ trong vò rượu ngẩng đầu lên.
Nó uống nhiều đến mê mẩn, hai tai đều bị ướt, đồng tử màu kim bày ra một cỗ màu sắc mê ly, ngơ ngác mà nhìn hắn.
Rồi sau đó, nó theo hương vị từ trong vò rượu nhảy ra ——
“Bộp” một tiếng.
Mèo nhỏ say đến mức đứng cũng không vững, đứng một chút liền té ngã.
“Ô ô ——”
Mèo con nằm trên mặt đất, ủy khuất mà nức nở hai tiếng, vô tội mà nhìn hắn, ở trên mặt đất cọ tới cọ lui, chính là không tự mình bò dậy.
Lê Vân nhìn ra khát cầu trong ánh mắt nó, cánh tay dài lại lần nữa đem nó ôm ở trong ngực.
Hắn thấp giọng hỏi: “Muốn rượu, hay là vẫn muốn ta?”
Đáp lại, mèo con say khướt một ngụm ngậm lên đầu ngón tay hắn.
Lê Vân cúi đầu nhìn mèo nhỏ, trong đáy mắt hiện lên một tia ý cười nhỏ đến mức không thể phát hiện, mà giơ lên khóe môi.