Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn

Edit: KienHuyetPhongHau🍀

“Tiểu nha đầu, ai nói ta là kẻ lừa đảo?”

Lão nhân gấp đến độ khuôn mặt đều đỏ, hai chòm râu đều dựng lên: “Ta ta ta…… Ta không phải kẻ lừa đảo! Lão tử là phong chủ Xích Đan Phong Ô Đại Sài!”

Thanh danh của Xích Đan Phong ở bên ngoài, cũng coi như là Đan Phong số một số hai ở Đan Đạo đường Thái Huyền Tông mấy năm gần đây.

Ô Đại Sài vốn tưởng rằng nói ra danh hào, là có thể kinh sợ hai tiểu nha đầu này.

Ai có thể nghĩ đến, Nam Nhứ cùng Du Duyệt là tay mơ mới đến Thái Huyền Tông.

Tuy rằng Du Duyệt tinh thông tin tức, nhưng rốt cuộc là mới tới không lâu, cũng chỉ biết chút chuyện ở Đạp Tuyết Phong, cùng với bát quái của Kiếm Phong khác bên kia, đối với Đan Phong ở bên Đan Đạo đường dốt đặc cán mai*.

*Dốt đặc cán mai: quá dốt.

Nam Nhứ thì không nói, không hơn không kém chính là đồ nhà quê.

Dù đã nhìn qua một lần quyển《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》, vấn đề là Xích Đan Phong sáng lập mới mấy trăm năm.......Còn chưa đủ tư cách được ghi trên《Thái Huyền Tông ngàn năm chí》!

Vì thế lời này vừa nói ra, hai người càng xem hắn chính là kẻ lừa đảo.

Du Duyệt cảnh giác mà che trước mặt Nam Nhứ: “Nào có phong chủ Đan Phong chạy trên đường thu người?”

Nam Nhứ: “Kẻ lừa đảo tất nhiên sẽ không nói chính mình là kẻ lừa đảo, ta còn có thể nói ta là phong chủ Đạp Tuyết Phong đấy.”

Du Duyệt: “Đúng thế đúng thế, ngươi nói ngươi là phong chủ, vậy lệnh bài phong chủ của ngươi đâu?”

Ô Đại Sài bị hai tỷ muội kẹ xướng người họa này làm cho tức chết rồi.

Lệnh bài phong chủ hắn lại không thích mang ở trên người, bình thường toàn nhét vào túi trữ vật, lúc này cũng không biết đã ném ở cái góc xó xỉnh nào rồi.

Ô Đại Sài bất đắc dĩ, ném một túi to linh thạch về phía hai người: “Nhìn xem cái này! Nếu ngươi cùng ta học luyện đan, chỗ linh thạch thượng phẩm này, tất cả đều cho ngươi!”

Nam Nhứ cùng Du Duyệt lập tức dùng ánh mắt xem kẻ điên nhìn hắn, chạm cũng không muốn chạm vào.

Du Duyệt: “Có phải một lát nữa ngươi sẽ bôi nhọ chúng ta trộm linh thạch của ngươi hay không?”

Nam Nhứ: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*.”

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không là gian cũng là trộm.

Người xung quanh xem náo nhiệt càng nhiều, Ô Đại Sài vốn vụng miệng, lúc này lại hết đường chối cãi, sâp tức giận đến nổ tung rồi!

Cũng may lúc này bỗng nhiên có người kêu hắn: “Ô phong chủ?”

Ô Đại Sài quay đầu vừa nhìn, nhìn thấy tướng mạo ông lão thoạt nhìn có chút quen thuộc.

Ô Đại Sài còn chưa nhớ tới người kia là ai, liền nghe thấy tiếng hai nha đầu kia hô lên: “Trúc sư huynh!”

Trúc sư huynh?

Ô Đại Sài nửa ngày vẫn chưa nhớ tới người kia là ai, trong chớp mắt, ông lão kia đã đến trươac mặt hắn, hướng hắn hành lễ: “Ô phong chủ, ta là Tiểu Trúc, kiếm đồng bên người kiếm quân Lê Vân ở Đạp Tuyết Phong.”

À……

Tiểu Trúc kiếm đồng bên người Lê Vân.



Ô Đại Sài vừa được nhắc nhở, rốt cuộc mới nhớ có chút ấn tượng.

Thì ra là hắn.

Kiếm đồng năm đó đi theo bên người Lê Vân, vẫn là bộ dáng 15-16 tuổi, chỉ mới chớp mắt, thương hải tang điền*, đã già đến như vậy rồi.

*Thương hải tang điền: thay đổi lớn.

Ô Đại Sài nói: “Là ngươi a, đã lâu rồi không thấy.”

Ông lão đứng trước hai người Nam Nhứ cùng Du Duyệt, thay hai người bọn nàng nói: “Hai vị này là đệ tử Đạp Tuyết Phong ta, mới tới Thái Huyền Tông, hai gã tiểu bối, không biết đến Ô phong chủ, mong rằng Ô phong chủ không trách tội.”

Nam Nhứ nhìn đến ánh mắt ra hiệu củaTrúc sư huynh: “Còn không mau xin lỗi Ô phong chủ!”

…… Thật đúng là phong chủ a.

Nam Nhứ cùng Du Duyệt liếc nhau, lập tức túng.

Du Duyệt nói: “Ô phong chủ, xin lỗi, chúng ta mới đến Thái Huyền Tông mấy ngày, chỉ ở Đạp Tuyết Phong cũng chưa ra ngoài mấy, có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

Nam Nhứ nói: “Xin lỗi, Ô phong chủ, đem ngài trở thành kẻ lừa đảo.”

Thấy hai người thành tâm xin lỗi, Ô Đại Sài cũng đã một đống tuổi, tức khắc hết giận, cũng lười so đo với hai tiểu nha đầu.

Người xem náo nhiệt cũng tan đi, Ô Đại Sài như cũ vẫn không quên mục đích mình tìm tới này hai người này, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Nam Nhứ: “Nha đầu ngươi, có bằng lòng hay cùng ta học luyện đan hay không?”

Nam Nhứ: “Ngài là thật sự muốn nhận ta làm đồ đệ sao.”

Ô Đại Sài không cao hứng: “Ta không thu ngươi làm đồ đệ, săn đón ngươi như vậy cái gì!”

Nam Nhứ: “Nhưng…… Ta là kiếm tu a.”

Ô Đại Sài quét nàng liếc mắt một cái: “Mới luyện kiếm có mấy ngày liền nói mình là kiếm tu, ta thấy ngươi đừng luyện nữa, không tiền đồ. Thiên phú của ngươi như này, không bằng nhân lúc còn sớm cùng ta học luyện đan.”

Nam Nhứ nói: “…… Sao ngài nhìn ra ta có thiên phú.”

Ô Đại Sài nói: “Ta phát hiện trên người của ngươi có một cỗ hỏa khí mãnh liệt, nhất định là trời sinh Hỏa linh căn, đương nhiên là có thiên phú!”

Nam Nhứ trong lòng “Lộp bộp” một chút.

Du Duyệt cười: “Tiền bối, này ngài nhìn lầm rồi, A Nhứ là thổ mộc hỏa Tam linh căn.”

Ô Đại Sài quả quyết nói: “Không có khả năng! Ta xem hơi thở trên người nàng, nàng tuyệt đối là Đơn hỏa linh căn, còn là Hỏa linh căn trung nhất thượng đẳng Kim Dương hỏa, màu như mạ vàng, nóng như mặt trời!”

Du Duyệt cãi cọ nói: “Chúng ta nhập môn khi đều đã thử linh căn, ta cùng A Nhứ đều là Tam linh căn, ta sao lại nhớ lầm được?”

Du Duyệt nhìn Nam Nhứ: “Đúng không, A Nhứ?”

Nam Nhứ trong lòng có phần thấp thỏm, nhưng sắc mặt rất trấn định: “Tiền bối, ta thật sự là Tam linh căn, không tin hiện tại chúng ta có thể đi đến trước Thái Huyền Bia thử một cái.”

“Đi thì đi!”

Ô Đại Sài lập tức bắt nàng đi lên tiên thuyền, thuận tiện còn đem theo Du Duyệt cùng Trúc sư huynh đi lên tiên thuyền.

Tới trước Thái Huyền Bia, thử một lần, Nam Nhứ thật chính là Tam linh căn.

Ô Đại Sài không tin, bắt nàng thử lại thêm vài lần, kết quả giống nhau không có thay đổi.

Nam Nhứ âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Ý này đương nhiên là thử không ra ——

Thân thể của nàng, chính là do ngâm dược trì. Cộng thêm vòng tay che hơi thở của Ma Tôn cấp cho, thử không ra là chuyện bình thường.

Ô Đại Sài lẩm bẩm nói: “Không có khả năng…… Ta không có khả năng nhìn lầm. Trên người nàng có cổ hỏa khí tràn đầy, ta không có khả năng nhìn lầm! Đi, cùng ta đi luyện một lò đan!”

Nam Nhứ: “A? Luyện đan?”

Ô Đại Sài nói: “Có thiên phú hay không, luyện một lò đan là sẽ biết!”

Nam Nhứ: “……”

Du Duyệt: “……”

Trúc sư huynh: “……”

Sau đó ba người bọn họ lại bị Ô Đại Sài bắt lên tiên thuyền, bay đến Xích Đan Phong.

Trên tiên thuyền, Du Duyệt cảm thấy vị tiền bối này làm việc không đáng tin cậy, nhỏ giọng oán giận cùng Nam Nhứ.

Trúc sư huynh nghe được, nói khẽ với các nàng nói: “Ô phong chủ vẫn luôn là cái tính tình này, các ngươi đừng sợ. Kỳ thật nếu muốn chứng minh thân phận ở trước mặt các ngươi, hắn sẽ thả ra uy áp Nguyên Anh kỳ, nhưng hắn lại không có làm như vậy.”

Trúc sư huynh cười tủm tỉm nói: “Ô phong chủ tâm địa không xấu như vậy đâu.”

Hai người ngẩn ra.

Đúng vậy, các nàng chỉ là hai tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, ở tầng chót của Tu Tiên giới, các đại lão có thể tùy tay nghiền chết tép riu.

Ô phong chủ là Nguyên Anh kỳ, lại không có dùng uy áp “vả mặt” các nàng, cũng không có trả thù các nàng, cũng không có làm gì để khiển trách các nàng ——

Các tu sĩ Nguyên Anh kỳ nếu là không cao hứng, tùy ý xâm nhập thức hải của người khác, ở trong thức hải của người khác nghiền áp để trả thù, đem người ta biến thành phế nhân, cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Ô phong chủ chỉ có oa oa dậm chân, sau đó ném cho các nàng một túi linh thạch.

Như vậy xem ra……

Ô phong chủ này, xác thật là người không tồi.

Nam Nhứ cùng Du Duyệt bị hắn nói như vây, đôi lông mày thô kẹch của Ô phong chủ cũng dần trở nên nhỏ đẹp.

Trúc sư huynh lại nói các nàng: “Về sau hành sự cẩn thận chút, chớ có lỗ mãng. Không phải mỗi người đều dễ nói chuyện giống như Ô phong chủ cùng kiếm quân.”

Du Duyệt khoa trương mà làm khẩu hình với Nam Nhứ, không có ra tiếng: “Kiếm quân……Dễ nói chuyện?”

Vừa rồi lại nhắc tới hai chữ “Kiếm quân”, nàng lại nghe thấy được cỗ mùi hương trên người Trúc sư huynh, là hương trúc thanh nhàn nhạt.

Chẳng lẽ, chỉ khi Trúc sư huynh nhắc tới Lê Vân, mới xuất hiện hương trúc này?

Nam Nhứ bắt đầu tìm hắn nói chuyện phiếm: “Trúc sư huynh, sao hôm nay lại đến Cẩm Vinh phường?”

Trúc sư huynh nói: “Là vì mua chút đồ ăn vặt để cho kiếm quân nuôi mèo.”

Nam Nhứ: “Mua đồ ăn vặt?”

Du Duyệt: “Sư phụ còn nuôi mèo?”

Trúc sư huynh nói: “Đúng vậy, kiếm quân nuôi. Hắn nói mèo nhỏ quá thèm, nên bảo ta đi mua chút đồ ăn vặt. Còn chút đồ ăn vặt không mua được, ta còn bảo chưởng quầy đi Lưu Diễm Đảo cùng Bách Thảo Cốc. Đợi mấy ngày này, mới đưa đồ vật mà kiếm quân muốn.”

Nam Nhứ cùng Du Duyệt phát ra tiếng “Oa ——” kinh ngạc cảm thán.

Nam Nhứ vui vẻ đến cái đuôi đều nhếch lên.

Hắc hắc, có đồ ăn vặt ăn rồi!

Du Duyệt vẫn còn kinh ngạc cảm thán nói: “Sư phụ đối với mèo cũng thật tốt a. Còn tưởng rằng sư phụ đối với tất cả mọi người lạnh như băng chứ.”

Trúc sư huynh cười cười, như là đang lâm vào hồi ức xa xưa nào đó: “Kiếm quân a, kỳ thật lại là người rất ôn nhu. Người tốt giống như kiếm quân, nhất định sẽ khá lên thôi.”

Ôn nhu?

Du Duyệt lắc lắc đầu, cảm thấy cái từ này không hề có nửa điểm dính dáng đến Lê Vân.

Hương trúc mát lạnh lại một lần nữa bay đến chỗ Nam Nhứ, nàng hơi hơi híp mắt.

Giữa lúc ba người bọn họ nói chuyện phiếm, tiên thuyền đã đi đến Xích Đan Phong.

Ô Đại Sài vô cùng lo lắng mà nhảy xuống từ trên tiên thuyền, bắt lấy Nam Nhứ liền phóng vào phòng luyện đan.

Phòng luyện đan này hình như là phòng chuyên luyện của Ô phong chủ, các đồ vật bày biện có vẻ đã cũ màu, thậm chí còn có một số đồ vật bị mài mòn đến mức chỉ còn loang lổ lớp sơn bạc. Xung quanh bày biện vô cùng cẩu thả, như là tùy ý bày biện, không có bộ dáng gì cả.

Ô Đại Sài đem Nam Nhứ đến trước đan lô: “Dùng Hỏa linh căn của ngươi, luyện cho ta xem!”

Sau khi ngồi xuống, mạch hỏa oi bức bởi vì đan lô mà như sóng triều vọt tới nàng.

Hỏa tinh ở trước mắt nàng rung động, một cỗ nhiệt khí mỗi chút như muốn nổ tung.

Cũng may gần đây uống không ít máu của Lê Vân, tốt xấu gì cũng bình phục rất nhiều.

Bằng không bị Ô phong chủ lộng như vậy, chắc tại chỗ lò luyện đan này, kinh mạch nàng bạo liệt mà chết quá.

Hiện tại, nàng cũng chỉ có chút khó chịu mà thôi.

Nói như vậy.......Cũng không đúng lắm.

Là kiểu trạng thái, khó chịu, nhưng lại rất hưởng thụ ——

Nàng theo bản năng cảm nhận được sự thân cận cùng với mạch hỏa kia, nhưng nó lại tàn phá thân thể nàng, lại làm nàng ẩn ẩn sinh ra đau đớn.

Nhưng nàng cũng không áp được khát vọng trong lòng chính mình.

Khát vọng đối với lửa.

Toan Nghê, chính là sinh ra để làm bạn với lửa.

Bất giác, nàng bắt đầu tự hỏi.

Lò đan đầu tiên......Luyện cái gì đây?

Ô Đại Sài không có chỉ điểm cho nàng.

Trúc sư huynh cùng Du Duyệt hoàn toàn không hiểu về luyện đan, cũng không có nói gì.

Ở trong hoàn cảnh tĩnh lặng đến như vậy, suy nghĩ của nàng càng ngày lún càng sâu, gần như dung nhập đến trong một loại cảnh giới chỉ có một mình nàng.

Trước mắt nàng cái gì cũng không có nhìn đến, nhưng lại phảng phất đủ mọi loại ảo cảnh đang trôi nổi lên.

Nàng thấy Du Duyệt cười với nàng: “A Nhứ, muội không được cười cho người khác xem, chỉ cười cho ta xem có được không?”

Một cỗ hương vị kẹo bông gòn thơm ngọt từ trên người Du Duyệt bay ra.

Mềm mại lại kéo dài, khiến cho người ta không nhịn được cười lên, tâm tình cũng thư giãn.

Nàng thấy Chu Thắng Nam luyện kiếm.

Các đệ tử thì khổ không nói nổi, chỉ có mình nàng thẳng lưng đứng giữa tuyết, dứt khoát tự mình luyện thêm.

Nàng lại nghe thấy một cỗ mộc hương.

Tùng mộc đứng thẳng trên vách núi, gió núi không thể thổi gãy, những hòn đá vô pháp đánh bại.

Nàng thấy ——

Lê Vân.

Nàng thấy hắn ngồi trên cành mai, ôm bầu rượu, lẻ loi mà hiu quạnh, tuyết trắng rơi xuống dừng ở đầu vai hắn.

Kỳ quái là, nàng lại không có nghe thấy cỗ lãnh hương trên người hắn.

Nàng ngửi được một cỗ trúc hương.

........Là hương vị trên người Trúc sư huynh.

Trúc sư huynh không thể tu luyện, chỉ là một phàm nhân, sống đến bây giờ, ở thế gian đã xem như là thọ.

Nhưng suy cho cùng Trúc sư huynh vẫn phải đi.

Kiếm đồng nho nhỏ, từ một hài đồng non nớt làm bạn với hắn cho đến lúc từ từ già đi.

Trúc sư huynh làm bạn bên hắn cả đời, lại suy cho cùng vẫn không thắng nổi số mệnh của Thiên Đạo.

Hắn đã cô độc như vậy......

Chờ đến khi Trúc sư huynh rời đi, liệu hắn sẽ rất thương tâm?

Hắn đối với trần gian không hề lưu luyến.

Đợi sau khi Trúc sư huynh mất, sợ là nhớ mong đối với trần thế, lại càng thiếu thêm một phần.

Nàng muốn thay hắn để lại một thứ về Trúc sư huynh.

Ít nhất là để lại mùi hương bị trúc kia ——

Chứng minh cho thế gian thấy, hắn đã từng đi qua một chuyến.

Tên của hắn, gọi là Tiểu Trúc.

_____

Phong Hầu: đột nhiên cảm thấy đoạn cuối có chút mình rưng rưng (*´,_ゝ`)
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!