Linh thú là các loài vật hấp thụ linh khí đất trời, bắt đầu tu luyện từ cấp 1 đến cấp 9. Tiếp theo sẽ thăng lên làm huyền thú. Cấp bậc càng cao tu luyện càng khó. Nhưng nếu gặp phải cơ duyên thì sẽ có cơ hội đột phá mau hơn.
Sau đó sẽ đến thần thú, thánh thú hóa người là cấp cao nhất. Đa số những thú quý hiếm như vậy thì sẽ sinh con ra thừa hưởng sức mạnh từ cha mẹ, chứ thực chất rất khó tu luyện để đạt được trình độ đó.
Chúng mạnh hơn tu sĩ cùng cấp rất nhiều. Ví dụ linh thú cấp 1 ngang sức võ sĩ (đấu sĩ) cấp 3. Huyền thú cấp 2 sẽ ngang sức võ sư (đấu sư) cấp 5. Còn tùy thuộc vào thực lực và trình độ học được của đôi bên mà phân thắng thua.
Đa số linh thú đều rất cứng đầu, chúng nó có thể thà chết chứ không khuất phục. Huyền thú thì hiếm gặp hơn, không phải ở đâu cũng có.
Rừng U Minh ngày đó huyền thú có hơn trăm con, thú vương có 20 con, thánh thú hóa người cũng được 6 con. Còn linh thú đếm không hết.
Nhưng sau trận đại chiến, thú trận tan rã, bị săn giết khắp nơi. Nếu không phục tùng sẽ bị tiêu diệt.
Thực lực rừng U Minh hùng hậu như vậy, tại sao lại bị tiêu diệt được?
Sau đó Long Quân điều tra ra, có thế lực của ngoại giới nhúng tay vào. Được ban pháp bảo, bùa chú cho nên đám tu sĩ ngày đó mới mạnh mẽ như vậy.
Đám người ngoại giới e dè thế lực của Mộc thần cùng đám thú vương thú thánh, cho nên nhân lúc còn non yếu mà ra tay hủy diệt.
Long Quân không dám nói cho Ngọc Linh nghe, sợ cô manh động mà làm liều. Hiện tại cô mới hồi sinh, thực lực chỉ bằng 1/3 ngày trước, cứ để yên như vậy sẽ tốt hơn.
Còn bản thân anh đã âm thầm gầy dựng nên lực lượng mạnh mẽ, chỉ chờ cơ hội trả đũa bọn thiên ngoại tiên nhân kia.
...
Sáng hôm sau, Long Quân lệnh cho anh em Đại Vỹ đi chợ. Hôm nay anh sẽ đích thân xuống bếp nấu ăn cho Mộc thần.
Từ lúc thức dậy, Ngọc Linh vẫn ngồi thiền, chuyên tâm tu luyện, cô luôn mong muốn lấy lại thực lực của mình.
Ngày đó, cô hấp thụ linh khí ít ỏi của rừng U Minh, miễn cưỡng hóa thành người, vẫn ở trong trạng thái ngủ sâu, nằm ở dưới gốc cây đại thụ.
Đại Vỹ và Tiểu Lệ phát hiện ra cô, cho nên mới mang về thôn. Chuyện đã qua mấy ngày, linh lực trong người cô đã ổn định trở lại.
Long Quân đứng ở bên cạnh cứ nhìn cô mãi, làm Ngọc Linh không tập trung được.
- Ngươi rảnh rỗi lắm sao? Cứ đứng nhìn người ta?
Long Quân cười hì hì đáp:
- Nhìn nàng hình như sắp đột phá rồi. Có muốn ta giúp một tay không? Bây giờ thăng cấp luôn?
- Được!
Long Quân đến trước mặt Ngọc Linh, múa tay tạo ra một quả cầu bao lấy cô ở chính giữa. Sau đó truyền sức mạnh của mình vào trong. Mộc thần hấp thu, chỉ phút chốc cả người biến hóa, đột phá lên cảnh giới khác.
- Cảm ơn ngươi!
- Không có gì! Vừa mới thăng cấp, nàng nên tôi luyện linh khí ổn định một chút.
Mộc thần tiếp tục thiền định, Long Quân đứng qua một bên nhìn cô. Ngắm mãi mà không thấy chán, chốc lát lại tự cười một mình. So với trước đây cô tu vi cao cấp, lúc ở gần luôn dè chừng, mong cô mau biến đi chỗ khác. Bây giờ ngược lại nhớ nhung bấy nhiêu, nhan sắc cô tiều tụy xanh xao, nghĩ phải bồi bổ cho cô thật nhiều.
Ở ngoài chợ, Tiểu Lệ tung tăng khắp nơi. Vì ở thôn quê chẳng có cảnh tượng thế này. Cô bé thích thú chạy đông chạy tây, nhìn ngắm những thứ đồ mới lạ. Đại Vỹ tay xách nách mang mấy giỏ đồ ăn rau củ. Cứ một chút lại gọi Tiểu Lệ đừng đi xa quá.
Buổi sáng Long Quân gọi họ ra, đưa cho một túi tiền kêu đi mua đồ. Sau đó còn nói rằng Tiểu Lệ đang tuổi ăn tuổi lớn, nó thích gì cứ mua cho nó.
Bây giờ nhớ lại, khuôn mặt của Đại Vỹ vẫn còn xúc động. Xem ra công tử rất quan tâm đến bọn họ.
Tiểu Lệ đụng phải một đám người. Bọn họ cố tình chặn đường gây chuyện. Công tử Lê Dũng và tiểu thư Ngọc Diệp từ trong đám người đi ra, cao ngạo nói:
- Mắt bị mù hay sao? Đụng phải chúng ta rồi!
- A! Đây không phải là nha hoàn ngày trước sao.
Tiểu Lệ lùi lại, Đại Vỹ thấy có biến nên chạy tới, che chắn em gái mình sau lưng.
- Các ngươi muốn gì?
Ngọc Diệp mỉa mai nói:
- Không cần căng thẳng, chúng ta có làm gì đâu. Chỉ là tối hôm đó nhận được đãi ngộ của các ngươi, hôm nay muốn đáp trả chút lễ.
Công tử Lê Dũng vui vẻ chìa tay ra giới thiệu:
- Ta có mời tới hai vị, làm quen với các ngươi. Đây là thầy giáo Minh, đấu sư cấp 3. Đây là thầy giáo Nguyên, thuần thú sư. Đều là lão sư của trường Trần Hưng, đức cao vọng trọng. Được gặp các nhân vật bậc này phải nói vinh dự biết bao.