Trời chập tối, cả nhà cùng nhau ăn cơm. Chú Minh kể lại câu chuyện chiều nay hai anh em Đại Vỹ bị Ngọc Diệp và Lê Dũng gây chuyện.
Ông nói rằng:
- Bọn chúng nghĩ rằng gia cảnh tốt một chút, thì có thể bắt nạt ai cũng được! Đúng là đáng ghét!
Chú Nguyên cười khà khà, bảo:
- Ngày trước chúng ta cũng nhận được một chút phúc lợi, cho nên mới đồng ý nghe theo yêu cầu của họ mà đối phó với Tiểu Lệ.
- Nghĩ lại cũng thật có lỗi! Tiểu Lệ à, con không còn giận chúng ta nữa chứ?
Tiểu Lệ cười tít mắt, nói rằng:
- Chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa! Chẳng phải bây giờ chúng ta là người một nhà, rất tốt sao!
- Đúng! Đúng! Cuộc sống bây giờ quả là không tồi.
- Đã là người một nhà thì phải chăm sóc lẫn nhau!
Chú Minh và chú Nguyên vui vẻ cười nói. Tiểu Lệ gắp thức ăn bỏ vào chén từng người, bảo rằng:
- Đây ăn nhiều vào. Mỹ Duyên tỷ, cơm hôm nay đặc biệt rất ngon.
- Vậy sao! Đừng khách sáo.
Mỹ Duyên che miệng cười, cảm giác hạnh phúc lúc này, cô chưa từng nghĩ tới sẽ được ăn một bữa cơm gia đình ấm áp như vậy. Tiểu Lệ nhìn Mỹ Duyên, sau đó nhìn Đại Vỹ, khuôn mặt láu lỉnh nói:
- Mỹ Duyên tỷ! Anh trai của e hơi khờ, vẫn mong chị chiếu cố.
Đại Vỹ xấu hổ, gõ vào đầu em gái:
- Em nói linh tinh gì đó!
Mỹ Duyên cười khẽ, thành thật đáp:
- Anh Đại Vỹ rất hiền, lại dễ gần. Đâu có khờ như em nói chứ!
Đại Vỹ gãi đầu, biểu cảm lúng túng. Chú Minh và chú Nguyên nhìn anh cười khà khà. Đột nhiên anh ta đứng lên, nhìn ra ngoài, thay đổi sắc mặt. Chú Minh và chú Nguyên cũng nghiêm túc nhìn nhau.
Tiểu Lệ ngạc nhiên, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Đại Vỹ nhìn cô nói rằng:
- Em và Mỹ Duyên ở lại đây, đừng đi ra ngoài. Minh thúc, Nguyên thúc, chúng ta ra xem.
Vừa nói xong trên mái nhà liền phát ra tiếng động. Có 6 tên sát thủ đã đáp xuống ngoài sân. Tiểu Lệ liền gọi Kim hổ đi ra giúp bọn họ một tay. Lão Minh hô lên:
- Các ngươi là ai?
- Kẻ đến giết các ngươi!
Bọn họ không nói nhiều, một tên trong đó triệu hồi ra con Hỏa Ưng, huyền thú cấp 3. Chuyến này Kim Hổ gặp phải đối thủ rồi. Còn có 5 tên còn lại đều là đấu sư cấp cao. Lão Minh và lão Nguyên thầm đổ mồ hôi.
Mấy tên sát thủ lao tới, hai bên giao đấu kịch liệt. Chỉ mới mấy phút ngắn ngủi, hai vị lão sư đã bị đánh bay, chỉ còn Đại Vỹ vẫn cầm cự tốt. Phía bên kia, Hoả Ưng bay lượn ở trên không trung, phóng xuống công kích. Kim hổ chịu đựng thương tích nhưng lại không làm gì được nó.
Thực lực và số lượng hai bên quá chênh lệch. Tiểu Lệ liền chạy ra sân phóng lên pháo tín hiệu cầu cứu. Cái này do hiệu trưởng Tôn tặng cô, nếu gặp nguy hiểm có thể gọi ông đến giúp đỡ.
Một tên sát thủ nhìn thấy, lao về phía Tiểu Lệ tung đòn công kích. Mỹ Duyên kịp thời kéo tay cô bé lại mới may mắn tránh được. Đại Vỹ nhanh chân chạy đến, đánh cho kẻ kia một trưởng, hắn té dội vào tường. Anh ta quát lên:
- Cả hai mau đi vào nhà!
Tên thủ lĩnh của nhóm sát thủ ra lệnh:
- Đánh nhanh rút nhanh!
Bọn chúng tung chiêu dồn dập. Lão Nguyên đọc khẩu quyết chống chọi được mấy chiêu thì bị đánh cho trọng thương. Lão Minh còn nghiêm trọng hơn, bị chém mấy đao vẫn không đánh trả lại được.
- Gào!...
Kim hổ bị Hoả Ưng tung móng vuốt cào vào một bên mắt, nó đau đớn gào lên. Tiểu Lệ hốt hoảng không thôi, cô nhịn không được chạy ra ngoài sân, dùng mấy mũi tiêu độc khi ra một lượt. Bọn sát thủ bị phân tâm, lùi ra tránh ám khí.
Đại Vỹ tức giận gào lên:
- Đã bảo em ở yên trong nhà mà!
Tiểu Lệ nước mắt long lanh nói:
- Em có thể giúp mọi người mà! Anh đừng nói nữa!
Mỹ Duyên chạy ra, đỡ lấy lão Minh, lôi ông vào trong sân. Đại Vỹ cũng không la nữa, Tiểu Lệ đứng đằng xa phi ám khí, còn anh thì đến gần đánh trực diện. Vài tên bị anh đánh trúng, liên tục lùi lại. Một tên tức giận nhìn Tiểu Lệ:
- Con bé đó thật chướng mắt.
Hắn nhắm vào Tiểu Lệ, đá một cú rất mạnh. Tiểu Lệ tránh không kịp, bị văng vào cột nhà, dội ra lăn mấy vòng. Đại Vỹ hoảng hốt kêu:
- Tiểu Lệ!
Nhân lúc anh phân tâm, hai tên sát thủ cùng lúc tung trưởng vào ngực Đại Vỹ. Anh phun máu tươi, bay một đoạn khá xa.
Phía bên kia, lão Nguyên bị mấy đao ngắm xuống đầu, Kim hổ cắn áo ông quăng ra,một mình nó lãnh đủ.
- Gàooooo!
Tiểu Lệ hai mắt long lanh, trong lòng hỗn loạn. Cô bò dậy phóng thêm một loạt ám khí, có hai tên trúng phải nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì. Đại Vỹ ở chỗ ngã xuống bật ra, kịp thời chặn lại hai người đó.
Lão Minh nằm ở trong sân, thoi thóp không đánh được nữa. Còn lão Nguyên và Kim hổ thì thương tích đầy người, chỉ còn Đại Vỹ có thể trụ lâu nhất. Tên thủ lĩnh nói rằng:
- Các ngươi chậm chạp quá! Có mấy người cũng xử lý chưa xong!
Hai tên sát thủ vay lấy Đại Vỹ. Lão Nguyên đuối sức, bị một tên xuyên đao qua người, gục xuống tại chỗ. Kim hổ liên tục khạc ra máu, bốn chân của nó đã bị bọn họ cắt sâu vào, khứa đứt gân mạch, không thể đứng được. Con Hỏa Ưng ở trên cao lấy chớn bay vút xuống mổ thủng đầu Kim hổ.
- Gàoooo....
Tiểu Lệ đau lòng hét khàn cổ họng:
- Đừng mà!
Kim hổ không phản ứng, máu tươi từ trên đỉnh đầu cùng tứ chi chảy ra, nó ngã rầm xuống đất, tắt hơi thở.
- Kim hổ!...Aaaa..
Tiểu Lệ nước mắt hai hàng, tam can như xé nát. Chú Minh nằm thoi thóp, nhìn thấy chú Nguyên đã chết, ông chảy nước mắt thì thào nói:
- Ông bạn già... tôi đi cùng ông đây...
Mỹ Duyên nhìn ông từ từ lịm đi, trong lòng xúc động vô cùng.
Tiểu Lệ tức giận không thôi, chạy ra đánh với một tên. Thực lực của cô không bằng, bị hắn chụp chân, quay một vòng quăng cô xuống đất. Tiểu Lệ lại bật lên đánh tiếp, tên đó đá một cú, Tiểu Lệ bị đánh trúng té đập đầu xuống đất, trán túa ra máu tươi.
Đại Vỹ ở bên kia bị vây khốn, có nóng ruột cũng không thoát ra được. Tên đó đi đến trước mặt cô nói:
- Con bé này! Ta nhịn ngươi nãy giờ!
Hắn múa tay, hóa thành lực lượng giáng xuống đầu Tiểu Lệ. Ở khoảng cách gần như vậy, cô rút ra con dao nhỏ đâm vào tim hắn. Tên đó hoảng hốt ôm ngực mình lùi lại, Tiểu Lệ phi thêm mấy cây kim nhỏ, hắn trúng chiêu gục xuống đất chết.