Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mơ Xanh Ngâm Đường - Lê Tốc - Cận Duệ

Linh Thành là một thành phố ở miền Bắc, cứ đến mùa đông lại nghe người ta tán gẫu nói mùa đông là mùa có tỷ lệ mắc các bệnh về tim mạch và mạch máu não rất cao, nên người già nhất định phải cẩn thận.

Thỉnh thoảng cũng có tin dữ truyền đến, nói rằng người lớn tuổi trong một gia đình nào đó chết do bệnh đột nhiên bộc phát nặng, hoặc người lớn tuổi trong một gia đình nào đó chỉ hắt xì một cái đã gây vỡ mạch máu não.

Những tin không vui này luôn khiến người nghe phải thở dài.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng đó cũng là việc của gia đình người khác.

Thở dài chỉ là thở dài, sau khi cảm thán xong, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng ‘tin không vui’ này sẽ thực sự xảy ra với những người xung quanh mình.

Lê Tốc chưa bao giờ nghĩ rằng ông ngoại của mình sẽ đột ngột qua đời.

Thậm chí cô còn chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó ông ngoại cô sẽ già đến nỗi phải nằm liệt giường.

Cô nghĩ rằng ông ngoại sẽ càng già càng dẻo dai, sống lâu trăm tuổi, trường sinh bất lão.

Cô nghĩ rằng bọn họ có rất nhiều thời gian, cũng nghĩ rằng sẽ kịp làm tất cả mọi chuyện.

Nhưng khi Lê Tốc ngồi trên chiếc xe do Lê Lệ thuê, cô mới chân thật cảm nhận được, cho dù cô có khóc bao lâu thì ông ngoại cũng sẽ không bao giờ quay trở về.

Ông không thể nào trở về được nữa.

Cuộc đời đã qua đi thì không thể nào quay trở lại.

Trời dần tối, chiếc xe tải chở hàng đi ngược chiều bật đèn pha lướt ngang qua xe của họ, ánh sáng ấy khiến Lê Tốc chói mắt, cô lặng lẽ rơi nước mắt, cũng không chớp mắt.

Xe đang chạy trên đường cao tốc, từ đầu đến cuối vẻ mặt Lê Lệ vẫn luôn vô cùng mệt mỏi và bình tĩnh.

Theo quan điểm của bà ấy, cái chết của Lê Kiến Quốc chỉ là một trong những tình huống bất ngờ, còn những hành động ứng phó của bà ấy cũng không hề có bất kỳ yếu tố tình cảm nào cả.

Bà ấy chỉ cần sử dụng hiệu quả cao nhất để giảm những ảnh hưởng của ‘Tình huống bất ngờ’ này xuống mức thấp nhất có thể, đồng thời phải khiến tất cả mọi thứ trở về đúng quỹ đạo của nó bằng cách tiết kiệm thời gian nhất.

Khóc lóc là cách giải quyết không hiệu quả nhất đối với Lê Lệ.

Bà ấy sẽ không dồn sinh lực của mình vào việc thể hiện tình cảm.

Lê Lệ đã sắp xếp xong mọi thứ ngay từ lúc bà ấy nhận được tin Lê Kiến Quốc qua đời.

Trên đường đến sân bay, bà ấy đã thông qua một trang web để thuê xe, sau khi xuống máy bay thì lái thẳng đến Linh Thành, lúc đến bệnh viện thì nộp đơn xin giấy chứng tử của Lê Kiến Quốc, sau đó gọi điện đến nhà tang lễ, nhờ họ đưa di hài của Lê Kiến Quốc đi.

Không làm theo phong tục của Linh Thành là đưa đi an táng vào ngày thứ ba, mà làm đơn xin xử lý ‘Khẩn cấp’ với lý do người nhà đi làm ăn ở nơi khác.

Mặc dù các nhân viên của nhà tang lễ đã thuyết phục rằng theo phong tục dân gian của địa phương thì giữ di hài lại ba ngày, để linh hồn người quá cố trở về xem thử, nhưng Lê Lệ vẫn quyết định đẩy nhanh việc hỏa táng.

Bà ấy điềm tĩnh hỏi những người ở nhà tang lễ: Con người thật sự có linh hồn sao?

Thế là trong thời gian Lê Tốc hôn mê, ông ngoại của cô đã được hỏa táng và chôn cất.

Nếu như nói khi Lê Lệ nói ra chuyện này Lê Tốc còn có sức lực ở trong xe gào khóc, cãi nhau với Lê Lệ, tranh luận với Lê Lệ, còn có sức vì không được gặp ông ngoại lần cuối mà nổi loạn, tan nát cõi lòng.

Thì khi Lê Lệ nói bà ấy sẽ bán căn nhà ở Linh Thành, Lê Tốc đã thực sự không nói nên lời. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được Làn Truyện thực hiện và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn. Vui lòng đọc truyện tại trang web lantruyen.vn để theo dõi đầy đủ nội dung bộ truyện.

Lê Tốc nhắm mắt lại.

Có thể cho cô một chút can đảm không.

Cho dù một chút thôi cũng được.

Hãy để cô có khả năng đối kháng khi đối mặt với những chuyện này đi, thay vì khóc lóc một cách hèn nhát và vô dụng như vậy?

Lê Lệ chỉ cho Lê Tốc mang theo cặp sách, nhét một số đồ dùng học tập của cô vào cặp như cho có vậy. Hiện tại chiếc cặp đó bị vứt trong cốp xe.

Bà ấy nói với Lê Tốc: “Khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì, con nhất định phải cùng mẹ đến Đế Đô.”

Lê Tốc không còn ai là người thân, chỉ có một mình mẹ.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến Đế Đô.

Nhưng cô vẫn kiên quyết lặp lại: “Con không muốn đến Đế Đô.”

Còn căn nhà mà cô đã sống với ông ngoại hơn mười năm thì sao?

Còn Cận Duệ sống ở nhà bên cạnh thì sao?

Lê Lệ nói: “Để con ở lại Linh Thành một mình và yêu sớm với thằng nhóc họ Cận ở nhà bên cạnh sao?”

Lê Lệ từng gặp hàng xóm cũ là Lý Hồng Bình ở tầng dưới.

Lý Hồng Bình bày tỏ sự tiếc nuối về cái chết của Lê Kiến Quốc, nói rằng ông cụ bên ngoài trông có vẻ khỏe mạnh, vậy mà lại đột ngột ra đi.

Nhưng khi vừa đổi giọng, Lý Hồng Bình lại nói đến Lê Tốc.

Bà ta nói với Lê Lệ: “Tiểu Lê này, cô nghe tôi khuyên một câu, con cái vẫn nên do chúng ta tự mình chăm sóc, để người già cách cả một thế hệ chăm sóc thì thật sự chẳng chăm nổi đâu.”

“Lê Tốc có chuyện gì sao?”

“Cô không biết đâu, lúc trước Lê Tốc là một đứa trẻ ngoan, nửa năm nay đã đổi tính đổi nết, cô biết chứ? Thằng nhóc con của Trần Vũ đã trở về, hiện tại nó sống một mình, nó ở bên ngoài học toàn thói xấu, gặp người khác còn không thèm chào hỏi. Tôi thấy Lê Tốc nhà cô rất gần gũi với nó, rồi cũng học theo thói xấu này thôi.”

Lý Hồng Bình nói rằng bà ta thường xuyên nhìn thấy Lê Tốc và Cận Duệ đi với nhau, chắc chắn hai đứa nhỏ đang yêu sớm.

Nửa đêm Lê Tốc cũng một mình chạy đến nhà thằng nhóc đó, bà ta đã nhìn thấy không chỉ một lần, hơn 12h đêm Lê Tốc mới ôm cặp sách đi ra khỏi nhà Cận Duệ.

“Hai đứa nó có làm chuyện gì không đúng hay không cũng không ai biết được.”

Lý Hồng Bình cười mỉa: “Lúc trước tôi từng nói chuyện này với ông cụ Lê, ông ấy không thèm nghe, còn bảo tôi nói bậy. Cô phải chăm sóc con cho thật tốt, tốt nhất là đưa nó đến Đế Đô. Cô xem cô ở Đế Đô sống vui vẻ sung túc như vậy, quay đầu lại con mình ở Linh Thành gặp phải chuyện gì không phải là người làm mẹ như cô phải gánh vác sao?”

Lê Lệ gật đầu, tỏ vẻ bà ấy đã biết.

Bà ấy thực sự không có ý định để Lê Tốc ở lại Linh Thành, đưa Lê Tốc đến Đế Đô rồi cho cô vào học ở trường nội trú là quyết định mà bà ấy đưa ra trong lúc ngồi máy bay về Linh Thành.

Mặc dù bà ấy thực sự không muốn chăm sóc ai cả.

Trước khi đi, Lý Hồng Bình còn đảo mắt nói: “Tiểu Lê à, nếu căn nhà này của cô không có ai ở thì bán cho tôi đi. Tôi ra cái giá cho cô nhé? Sau này con trai tôi kết hôn cần dùng đến.”

Lê Lệ gọi điện thoại cho thầy Cao là giáo viên chủ nhiệm của Lê Tốc để tìm hiểu về thành tích của Lê Tốc, khi hỏi đến thứ hạng thi cuối kỳ thì bà ấy nhíu mày.

Sau đó, Lê Lệ hỏi thầy Cao về thông tin liên lạc của phụ huynh Cận Duệ, thầy Cao thở dài một hơi rồi nói rằng thầy ấy cũng không có.

Nhắc đến Cận Duệ, thầy Cao có chút tự hào, nói rằng đứa trẻ này rất có suy nghĩ, thành tích cũng tốt, nghe nói đang chuẩn bị đi du học nước ngoài.

Vậy nên Lê Lệ nói với Lê Tốc là đừng nghĩ đến chuyện trở về Linh Thành, sau này cô sẽ ở Đế Đô.

Sau khi nghe được tin đồn, Lê Tốc chịu đựng suy đoán của Lê Lệ, cũng không còn sức lực để phản bác thêm nữa.

Cái chết của ông ngoại để lại đả kích quá lớn cho cô, gần như đánh bại hết tất cả sự nhanh nhẹn và sức sống của cô, cô không còn hơi sức để nói với Lê Lệ rằng những ngày tháng bọn họ ở nhà Cận Duệ đến gần 12 giờ là thời gian thành tích của bọn họ được cải thiện nhanh nhất.

Trong nỗi đau mất đi ông ngoại, cô không có cách nào có thể khéo léo giải thích với người mẹ vô cảm như một người máy này rằng họ đã từng đồng hành với Sở Nhất Hàm, cùng nhau chống lại những tin đồn tiêu cực; nói rằng họ đã hứa hẹn sẽ thi đậu Đế Đô, và cũng bất chấp ngày đêm cố gắng học tập; nói rằng họ đã lên kế hoạch cả rồi, cũng vì thế mà cố gắng…

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Trần Vũ từng nói rằng những bông tuyết rơi tốc tốc, tốc tốc là một từ rất hay.

Nhưng cô không phải là tuyết, cô là thực vật có rễ cắm sâu ở Linh Thành, luôn quấn quýt bên ông ngoại.

Bây giờ cô không còn gốc rễ nữa, không còn gì cả.

Lê Tốc đã quá mệt mỏi.

Tất cả dây thần kinh của cô đã căng đến nỗi đứt ra, chỉ còn lại một dây được khắc tên của Cận Duệ.

Sao Cận Duệ có thể vượt qua những ngày mất đi dì Tiểu Vũ?

Có thể nào cho cô mượn những lý do khiến cô có thể mạnh mẽ lên từ anh không.

Nhưng dường như Lê Lệ biết cô đang suy nghĩ gì, bà ấy cho Lê Tốc một đòn đánh chí mạng: “Con cũng đừng nghĩ đến thằng nhóc họ Cận kia nữa, cho dù hai đứa đã phát triển đến bước nào thì kể từ hôm nay cũng phải chấm dứt. Mẹ đã gọi điện thoại cho thầy con, thằng nhóc đó chuẩn bị ra nước ngoài đấy, con biết chuyện này không?”

Họ chưa phát triển đến bước nào cả, tất cả vẫn chưa bắt đầu.

Cận Duệ chưa từng nói anh muốn ra nước ngoài, anh chỉ nói rằng sau khi thi đại học xong, anh sẽ đưa cô và ông đến Giang Thành chơi.

Lê Tốc hoàn toàn sụp đổ.

Nước mắt cô lặng lẽ tuôn rơi.

Sau khi cùng Lê Lệ đến Đế Đô, Lê Tốc nhanh chóng sụt cân.

Sau khi trở về Đế Đô, Lê Lệ lập tức lao dầu vào làm việc, ngày nào cũng đi sớm về muộn, để Lê Tốc ở nhà một mình.

Nơi ở của bọn họ không lớn lắm, còn không lớn bằng căn nhà ở Linh Thành, một mình Lê Tốc cuộn tròn trong phòng ngủ, không ăn uống gì cả, cũng chẳng ngủ được bao nhiêu.

Mất ngủ, có ngủ cũng gặp ác mộng.

Có lúc cô mơ thấy ông ngoại một mình ngã xuống trong phòng khách mà họ từng sống, ấn vào tim, rất khó thở; có lúc thì mơ thấy bệnh viện, bạn của ông ngoại kéo tay cô, nhiều lần nói với cô là đã không kịp.

Cô từng mơ thấy Giang Thành, thành phố mà cô chưa từng đặt chân tới.

Cô mơ thấy sau khi thi đại học, cô thực sự đậu vào Đế Đô, ở nhà ông ngoại hào hứng nấu rất nhiều đồ ăn ngon, sau đó bọn họ cùng nhau lên đường đến Giang Thành.

Cận Duệ mời cô và ông ngoại đến một nhà hàng sang trọng vô cùng đắt tiền, trong nhà hàng anh hỏi cô: Thế nào, bây giờ có muốn hẹn hò với tớ không?

Mỗi giấc mơ đều là một nhát dao cứa vào tim của Lê Tốc, không có ngoại lệ.

Cô không dám nghĩ đến căn nhà đã bán sau khi cô rời đi, những đồ đạc cũ mà ông ngoại cô luôn nâng niu bị ném ra khỏi nhà rồi chất thành đống phế thải. Cô cũng không dám nghĩ đến Sở Nhất Hàm và Triệu Hưng Vượng.

Càng không dám nghĩ đến Cận Duệ.

“Tại sao tớ nói gì cậu cũng nói được?”

“Vì tớ thích cậu đấy.”

Vì tớ thích cậu đấy.

Vì tớ thích cậu đấy.

Vì tớ thích cậu đấy.

Lê Tốc trùm mình trong chăn bông, xoa nhẹ khóe mắt đau nhức của mình.

Cô đã không khóc được nữa rồi.

Sống chung với Lê Lệ vô cùng đơn giản, khi chỉ có hai người bọn họ ở nhà, bọn họ không cần nói chuyện gì cả.

Căn phòng của Lê Lệ không ngừng phát ra âm thanh gõ bàn phím, cũng không ngừng có chuông báo tin nhắn, những âm thanh này khiến Lê Tốc nhớ đến tất cả mọi thứ ở Linh Thành.

Mùa đông ở Đế Đô, những ngọn cây vẫn rủ lá, xanh ngọc và vàng kim.

Cô nhớ đến những thân cây trơ trụi ở Linh Thành, cành cây không còn chiếc lá nào đung đưa theo gió.

Cuối năm đó, sau một lần uống rượu, Lê Lệ về nhà, chỉ vào Lê Tốc đang cúi đầu ngồi trong phòng ngủ, không ngớt lời chửi bới: “Mày bày ra vẻ mặt chết chóc này với ai vậy, mày nghĩ tao muốn đưa mày về Đế Đô chắc? Mày có biết tao phải lo bao nhiêu chuyện khi đưa mày đến đây không? Lê Tốc, tao nói cho mày biết, từ nhỏ không có mẹ nhưng tao vẫn sống rất tốt, mày đừng bày vẻ mặt suốt ngày khóc lóc này với tao, tao không hề nợ gì mày cả!”

Lê Tốc không nói lại.

Mặc cho bà ấy mắng.

Đêm hôm đó, cô lại mơ thấy ông ngoại.

Ông ngoại ân cần nói với cô, mẹ cháu một mình sống ở Đế Đô cũng không dễ dàng gì, đừng khiến mẹ buồn, lúc đầu bà ngoại cháu sinh mẹ cháu ra, ông bà đã vui mừng giống như nhặt được kho báu vậy.

Tiểu Tốc ngoan, đừng buồn.

Ông ngoại luyên thuyên cả buổi, nói rất nhiều điều.

Khi tỉnh dậy, Lê Tốc nhớ ra rằng những gì cô mơ thấy đều là chuyện đã xảy ra ngoài đời.

Đó là một ngày ngày nào đó sau khi Sở Nhất Hàm xảy ra chuyện, họ đang cùng nhau ăn tối ở nhà. Ông ngoại uống rượu dưỡng sinh do chính mình ngâm, không ngừng kể cho họ nghe về bà ngoại, kể về sự vui mừng khi bọn họ có mẹ cô, cũng kể về nỗi buồn khi mất đi bà ngoại.

Sau đó, ông ngoại đã an ủi Sở Nhất Hàm rằng:

“Cháu phải mạnh mẽ lên, bây giờ khoa học kỹ thuật ngày càng phát triển, cuộc sống chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn. Các cháu phải mạnh mẽ lên.”

Lê Tốc, hãy mạnh mẽ lên.

Ông ngoại đang theo dõi cháu đấy.

Sau khi đón Tết xong, Lê Lệ giúp Lê Tốc làm thủ tục chuyển trường, chuyển đến một trường cấp 3 nội trú có sức cạnh tranh vô cùng ác liệt.

Lê Tốc không còn khóc nữa, cô lặng lẽ và ngoan ngoãn đến trường học, chuẩn bị cho kỳ thi đại học.

Xuân đi thu đến, đã đến giai đoạn cuối cùng của cấp 3, cô âm thầm ngồi làm từng bộ đề thi thử.

Cô không dựa theo thời gian của trường mới, trong đầu dường như chỉ có thời gian biểu của trường cấp 3 ở Linh Thành, khi nào chuông vào lớp vang lên, khi nào có chuông tan lớp, mặc dù đang ở trong một lớp học hoàn toàn mới nhưng cô vẫn làm theo thời gian trong quá khứ.

Một mùa xuân nữa lại trôi qua, Lê Tốc cùng một nhóm ‘người lạ’ chụp ảnh trên sân vận động, khó khăn nở một nụ cười.

Sau đó là kỳ thi đại học, sau khi có kết quả, Lê Lệ ra lệnh cho cô nộp đơn vào trường đại học ở Đế Đô, Lê Tốc cũng không phản bác.

Cô chỉ nghĩ, kết quả của cô tốt như vậy, ông ngoại nhìn thấy thì chắc sẽ vui lắm đây?

Cháu không chọc mẹ giận nữa, rất nghe lời, như vậy ông ngoại yên tâm rồi nhỉ?

Thời gian nhanh chóng trôi qua, cô chẳng có gì cả.

Khi cô rời khỏi khỏi Linh Thành, Lê Lệ đã thu điện thoại di động của cô, sau đó cũng không trả lại.

Vào ngày ông ngoại cô qua đời, khi ngất xỉu cô có đeo dây chuyền cỏ bốn lá do Cận Duệ tặng, nhưng sau khi tỉnh dậy, cô không nhìn thấy sợi dây chuyền đó nữa.

Cô từng rất mong được thi đậu đại học ở Đế Đô, bây giờ cô đã nhận được giấy báo nhập học nhưng lại cảm thấy như một tờ giấy vụn, không có chút cảm xúc gì cả.

Cô sẽ nghĩ đến Cận Duệ.

Có lẽ anh đã ra nước ngoài, thì ra một thành phố cấp một lớn như Đế Đô cũng không thể giữ chân anh lại.

Đúng vậy, một người có năng lực như anh thì nên đến một nơi tốt hơn.

Lê Tốc như một con rối, cô nghe lời Lê Lệ và thi vào học viện Quản lý Kinh tế của một trường đại học nào đó, học ngành Quản Trị Kinh Doanh.

Bất tri bất giác, cô học đại học đã được một thời gian.

Nửa đêm khi tỉnh giấc, cô mơ thấy ông ngoại cười ha ha, dùng lò nướng nhỏ vừa mới trúng thưởng để nướng khoai lang cho cô.

Ông ngoại đứng cạnh lò nướng, mặc chiếc áo khoác đã may vá lại, luyên thuyên nói với cô rằng khoai lang là loại sợi thô, rất tốt cho sức khỏe, bảo cô nhân lúc còn nóng hãy mang đến cho Cận Duệ ăn.

Trong giấc mơ đó, cô gõ cửa phòng Cận Duệ, Cận Duệ đứng cạnh cửa, trong mắt hiện lên ý cười hỏi cô: Nhớ tớ à?

Thì ra con người thực sự có thể ‘sống qua ngày’, mỗi ngày, mỗi năm đều sống một cách không hứng thú.

Tất cả niềm vui nỗi buồn của cô đều bị vùi lấp theo mùa đông ở Linh Thành năm đó, mơ được trở về đi dạo, rồi lại rơi nước mắt. Ngày hôm sau bị bạn học hỏi tại sao mắt lại sưng vù, cô cũng không nói, chỉ nói là ngủ không ngon.

Bạn cùng phòng cười nghiêng ngả nói:

“Người đẹp thì cho dù mắt sưng lên cũng vẫn là người đẹp!”

“Lê Tốc, đi thôi, chúng ta đi ăn sáng đi.”

“Lê Tốc quá ít nói, quá lạnh lùng.”

“Ha ha, không phải trong khoa của chúng ta có bài đăng sao, mỗi ngày một câu hỏi, hôm nay có ai tấn công nữ thần lạnh lùng chưa?”

“Đương nhiên là không rồi, bọn con trai đó nghĩ gì vậy! Bọn họ không xứng với Lê Tốc của chúng ta!”

Những âm thanh xung quanh cô như được bao bọc trong một lớp vỏ kính, dường như giữa cô và mọi người có một rào cản vô hình nào đó.

Không phải vì người khác, mà là vì chính bản thân cô, cô biết điều đó.

Không thể trở lại như trước.

Năm 3 đại học, Lê Lệ đã yêu cầu cô thi nghiên cứu sinh.

Lê Tốc bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, cô vượt qua bài thi viết, nhưng trượt ở phần phỏng vấn.

Lê Lệ muốn cô thi lại, cô lại vùi đầu vào học, chuẩn bị thi lại.

Sắp tốt nghiệp, sau khi bảo vệ luận án xong, mọi người đều rất thư thả, bạn cùng phòng trong ký túc xá tụ lại cùng nhau xem phim, còn Lê Tốc thì vẫn đang chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh.

Thỉnh thoảng trong lúc tra cứu tài liệu, cô lại ngẩng đầu lên, nghe bạn cùng phòng bàn tán với nhau:

“Eo ơi, phần preview này có cảm giác ngược quá, ngày mai tớ không dám xem đâu!”

“Thật sự quá ngược, tớ sợ đau lòng, không dám xem.”

“Vậy phải làm sao đây, ngày mai có xem nữa không?”

“Hay là đừng xem nữa, tớ có cảm giác sắp ngược rồi, tim tớ chịu không nổi…”

Lê Tốc ngồi trước bàn học, ngơ ngác nghĩ:

Giá như cuộc đời cũng có preview thì tốt quá.

Mùa đông năm ấy, cô đang trên đường về nhà, mong chờ cảnh Cận Duệ từ Giang Thành trở về đón năm mới với cô và ông ngoại, tại sao không có ai nói với cô rằng cô sẽ mất tất cả?

Vừa chớp mắt đã đến buổi liên hoan tốt nghiệp, vì mỗi người đến từ mỗi nơi khác nhau nên có không ít bạn học cũng nói lời từ biệt nhau tại đây, rất có thể sau này khó tụ họp lại với nhau, vậy nên ai cũng có chút không nỡ, ai cũng vô cùng ồn ào.

Sau khi ăn tối, các bạn trong lớp lại nháo nhào đi đến quán KTV, Lê Tốc yên lặng ngồi trong góc phòng bao, ngơ ngác nhìn màn hình.

Ai đó đang ngồi trên chiếc ghế cao đặt trước màn hình, cầm micro hát.

Là bài ‘Đau lòng’ của Lâm Hựu Gia.

“Ngõ dài đi không hết, thì ra chỉ dài như thế, sân thể thao chạy không hết, thì ra chỉ nhỏ như vậy. Bàn tay thời gian lật ngược mây mưa, lấy đi những gì từ trong tay tôi…”

Nhờ phần nhạc đệm mà giọng hát của chàng trai đó càng trở nên trầm lắng và trìu mến, từng chữ từng câu trong lời bài hát đều đánh trúng trái tim của Lê Tốc.

Cô cảm thấy choáng váng trong vô số tiếng hát, nghe thấy lời bài hát đang chầm chậm chuyển động trên màn hình——

“Nắm tay em bước thật chậm giữa đám đông, chúng ta nắm giữ cả vũ trụ trong tay.”

Chàng trai đang hát này rất lạ mặt với Lê Tốc, mặc dù vừa cùng nhau ăn ở nhà hàng nhưng cô không thể nhớ được cậu ta là ai.

Trong giai điệu buồn chậm đó, cô chỉ có thể nhớ đến một gương mặt.

Gương mặt đó rất đẹp trai, cho dù chỉ là bước lên bục giải đề, nhưng anh cũng có thể thu hút ánh mắt của đám con gái trong lớp đổ dồn về phía anh.

Gương mặt đó đã từng ở cách cô chỉ một khoảng ngắn, tươi cười nói với cô rằng, có lẽ vì tớ thích cậu.

Lê Tốc vội vàng đứng dậy, chạy ra khỏi phòng bao.

Cánh cửa nặng nề đóng lại, nhưng cũng không thể ngăn được tiếng hát bên trong——

“Rực rỡ, buồn bã, tuổi trẻ, hỗn độn, chúng ta dễ dàng rời xa nhau, rõ ràng rất yêu nhưng không biết phải làm gì, để tình yêu bền chặt không đứt đoạn, sao cuộc đời không đợi người ta trưởng thành, để có thể thay đổi quá khứ…”

Hành lang được trang trí vô cùng lộng lẫy và xa hoa, tiếng cỗ vũ và tiếng cười không ngừng vang lên, giữa những tiếng ồn ào đó, Lê Tốc ôm ngực, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất.

“Em đã từng có anh, thật khiến em đau lòng.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!