Mộ Kình Triệt nói, không nhận ra gương mặt của Úc Noãn biến sắc. Bởi hiện tại cơ thể có phần mệt mỏi, cô không đánh lại hắn, uất ức chẳng biết trút đâu, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ dùng sức bấu mạnh vào cánh tay hắn, rõ ràng vô cùng ấm ức.
Kẻ vô lý là Mộ Kình Triệt hắn mới phải.
"Ông chủ, ngài nên nhớ năm đó ngài mới là người công khai mối quan hệ đính hôn của ngài với tiểu thư Diệp!"
Úc Noãn nói trách móc, tầm mắt nhìn thẳng về hướng khung cảnh trời đêm bên ngoài, đáy mắt ửng đỏ ánh nước, sóng mũi hiện tại cũng cảm thấy hơi cay.
Vốn dĩ đem giấu tâm tình bản thân rất rõ, vậy mà vì mấy lời nói yêu thương của Mộ Kình Triệt, Úc Noãn lại chẳng thế tiếp tục nữa. Thực tâm mà nói, hơn bốn năm trước cô cũng phần nào mang trong bản thân chút sự ích kỷ.
Bản thân đã bảo, nhận tiền sẽ nhất quyết rời đi không lưu luyến. Vậy mà đến ngày nhận tiền của đại tiểu thư Diệp Ngọc, cho đến khi nhận tin tức đính hôn của Mộ Kình Triệt cùng đại tiểu thư, khi ấy Úc Noãn cảm thấy vô cùng không công bằng.
Người chăm sóc hắn là cô, người bên cạnh hắn ba tháng trời là cô, ngay cả lần đầu của bản thân cũng trao cho hắn. Kết quả, cô liền không còn là gì trong mắt hắn nữa.
Nói không đau là nói dối, nhưng bản thân đã có cho mình sự lựa chọn. Tin tức đính hôn hiện lên, cô cũng chôn vùi đi đoạn tình cảm này.
Mộ Kình Triệt chợt nhận thức ra việc gì đó, tầm mắt nhìn xuống bàn tay hắn đang bị cô cấu rồi cào lấy, vết thương không đau, nhưng kỳ thực hắn biết đoạn tin tức đó đã làm tổn thương cô gái nhỏ của hắn như nào.
Bốn năm trời đằng đăng, Mộ Kình Triệt nhận thức được, xem ra cô gái nhỏ không vô tâm đến thế, cũng biết xem tin tức, cũng biết tỏ thái độ "ghen tuông". Để rồi khi gặp lại, giận dỗi đẩy cho hắn.
Những tưởng khi cô hầu nhỏ này đi, cũng vô tâm mạnh miệng bảo không còn quen biết với hắn. Vậy mà khi nghe
Úc Noãn nói những câu trách móc, nháy mắt Mộ Kình Triệt cảm giác được nỗi đau bốn năm qua của hắn chẳng thể đem so bì với cô.
Bởi lẽ, tuy nỗi nhớ về cô hiện, hơn hết chính là sự tức giận vì bị một người con gái như cô lừa dối và trêu đùa, đường đường là Mộ Kinh Triệt, hắn chưa từng bị kẻ nào qua mặt như thế.
Mộ Kình Triệt có một khoảng thời gian đầu từng nghĩ, nếu như tìm được cô, nhất định cũng sẽ để cô chịu được nỗi đau hắn chịu, và hắn cũng sẽ trừng phạt cô vì lớn gan rời đi lợi dụng hắn.
Nhưng khi gặp lại rồi mới biết, một chút làm đau cô cũng không nỡ, nhìn cô trốn chạy hắn, tỏ ra không quen biết, trái tim hắn càng lúc càng kêu gào đến mức đau nhói. (1
Đó cũng là lúc hắn biết, hắn thua trước người con gái này rồi!
Mộ Kình Triệt đưa bàn tay khác, khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại, trái với Úc Noãn như con mèo mà trút giận cào cấu lên bàn tay hắn, Mộ Kình Triệt thản nhiên nói.
"Bé con, sự việc không như em nghĩ. Năm đó, đúng là tôi thực hiện công bố danh phận, nhưng ngay trong đêm, toàn bộ tin tức cũng đều được gỡ xuống từ lâu. Diệp gia, cũng đã bị tôi đem hủy bỏ rồi."
"Tại sao ngài lại hủy bỏ Diệp gia?"
Vừa nói, vừa nhìn hành động của người con gái nhỏ trong lòng, cô cũng dần không còn dám bấu mạnh nữa, lực tay cũng giảm, theo sau đó là câu hỏi thắc mắc.
"Em nghĩ xem, Diệp gia lớn gan tráo kẻ giả qua cho tôi, lại đem người con gái trong lòng của tôi đi. Làm sao tôi có thể không tức giận được chứ?"
Úc Noãn ngây người, bàn tay nhỏ buông xuống khỏi tay hắn, thấy trên bàn tay rắn chắc của hắn vô số vết cào đến đáng thương.
Người trong lòng của hắn, ý chỉ là cô?
"Thật ra, tôi mới là kẻ giả. Ngay từ đầu phải là đại tiểu thư Diệp mới phải."
Úc Noãn chầm chậm nói, vô thức ngẩng đầu, vừa hay chạm vào tầm mắt dịu dàng của Mộ Kinh Triệt, mang theo sự ấm áp của gió xuân mơn mởn, cứ thế nhìn cô. Người đàn ông cúi đầu, khẽ dụi xuống bả vai mềm của cô mà cựa quậy, hiện giờ nơi đó đầy vệt ẩn nổi bắt mắt do hắn lưu lại, khiến Úc Noãn đều cảm thấy nhức mỏi.
"Người trong lòng tôi chỉ có em, còn lại tất cả kẻ khác, đối với tôi đều không tồn tại. Chỉ có em, duy nhất mình em thôi!"
Mộ Kình Triệt cất giọng trầm thấp, mang theo bao nhiêu sự hối lỗi.
"Bé con, đều là tôi sai, đáng lẽ tôi nên tìm hiểu trước khi lên tin công bố danh phận. Để rồi khiến em đau lòng như thế."
Úc Noãn buông tầm mắt, thấy bàn tay đầy vết thương do cô làm, hiện tại đều bị hắn dùng để siết cô vào lòng chặt hơn.
"Đừng giận tôi nữa, xin em, tôi thật sự rất nhớ em. Bốn năm rời đi đã đủ rồi, quay lại bên cạnh tôi nhé, được không?"
Mộ Kình Triệt buông hết lòng tự cao, khiến Úc Noãn ngạc nhiên nhìn hắn, nhìn một người kiêu ngạo như vậy lại vì cô mà lên tiếng van xin.
"Ông chủ..."
Úc Noãn than nhẹ, vừa nghiêng đầu nhìn hắn, đã bị Mộ Kình Triệt siết lấy cằm, đôi môi hắn cẩn thận hôn lên đôi môi nhỏ của cô, động thái nhẹ nhàng nâng niu, khác hẳn thái độ đêm qua.
"Tôi không ép em, lần này tôi sẽ kiên nhần đợi câu trả lời."
Mộ Kình Triệt nhớ đến, câu nói khao khát tự do ban nãy.
Hắn muốn bên cô, cũng chẳng thể đem trói bên cạnh. Chỉ còn cách, dùng sự ôn nhu chân thành đối đãi.