Phía bên dưới tấm ga trải giường khi này, đã tràn đầy toàn bộ sự ướt át của cả hai hòa vào, đôi chân thon dài run rấy liên tục.
Mộ Kình Triệt ngấng nhìn, đối diện với gương mặt cô chưa đầy mười cm, bàn tay hắn cười tà mị dẫn dắt bàn tay nhỏ, chạm vào thứ vật to lớn căng trướng bên dưới.
"Úc Noãn, em giúp tôi xoa dịu."
Úc Noãn mở to mắt bàng hoàng nhìn hắn gọi tên mình một cách ngọt ngào mà chưa từng có ai làm thế, tinh thần cô bị hắn dẫn dắt chạm vào, căng trướng cực độ, nước lỏng rỉ ra, không ngừng tiết lên bàn tay nhỏ nhắn, thoang thoảng không gian cả hai, mùi vị tình dục tràn ngập.
"Giỏi lắm!"
Không nghĩ đến, một kẻ hơn bốn năm trời không chạm nữ nhân, nay gặp cô liền biến thành một bộ dạng đáng hận như này.
Mộ Kình Triệt nhìn gương mặt nhỏ xinh ửng đỏ lạ thường, khi này cũng không thể nhịn được muốn cúi đầu hôn bờ môi căn mọng của cô, Úc Noãn vô thức dùng bàn tay còn lại cản ngăn hành động của hắn, thế là hoàn toàn bị hắn bắt lấy cổ tay mảnh khảnh, sức nắm nhẹ, khẽ đặt nụ hôn lên nơi mạch máu mỏng nơi cổ tay răn dạy.
"Bé con, đây là hình phạt em phải chịu, đừng phản kháng."
Một lần nữa, thân thể nam tính cường tráng áp đảo cơ thể nhỏ, thứ vật ương ngạnh của hắn rời khỏi bàn tay cô, xen vào nơi đùi non mịn khiến Úc Noãn không tránh được căng thẳng, đôi mắt vốn mệt mỏi vì khóc nay mở bừng.
Mộ Kình Triệt đặt thứ vật to lớn kia tại nơi mềm mại, nhưng không tấn công vội, chỉ dạo đầu bên ngoài nhìn cô, dần dần khàn đặc lên tiếng.
"Đừng mơ tưởng đến việc đã ngủ với tôi, lấy đi thứ lần đầu của tôi, mà em lại có suy nghĩ muốn ném tôi cho đại tiểu thư của em."
Vừa nói, vừa cúi xuống đặt nụ hôn khắp gương mặt cô, thứ vật kia, dần dần xen vào.
Úc Noãn căng thẳng, cho dù hắn nói cô đều nghe, nhưng thần trí lại tập trung vào nơi bên dưới, gương mặt nhỏ hiện tại tràn đầy cực cảm, cảm nhận có thứ gì đó gào thét muốn thoát ra, lại muốn thứ kia tràn vào lấp trọn.
Cho đến khi, Mộ Kinh Triệt thắng đường tiến vào sau một hồi dằn co kiềm nén, khiến thân thể vốn co như co tôm, lần này sóng lưng thẳng tắp duỗi thẳng ra.
"Um.."
Úc Noãn hoảng hốt rên rỉ, lại vội vàng đầu hàng muốn van xin khi cảm nhận rõ thứ bên trong đang không ngừng bành trướng, thậm chí còn to lớn hơn khi tiến vào sâu thẳm.
"Triệt... Triệt... tôi đau...”
Cô lần nữa nức nở, hơi thở hổn hển phả đến, hương thơm nữ tính quanh quẩn vòm ngực hắn, toàn bộ đều bị nuốt trọn, khi Mộ Kình Triệt vươn tay sau gáy, luồn vào mái tóc cô, trực tiếp tước đoạt hơi thở bằng nụ hôn.
Bên trong trướng đến đau nhối, thật sự quá sức chịu đựng với một cô gái non nớt như cô. Cho dù đây không phải lần đầu, nhưng sự xa cách bốn năm trời, thêm việc bản thân không tiếp xúc thân mật với ai ngoài hắn, đối với cô đây thật sự là cực hình.
Cô ngửa đầu, nước mắt tuôn như mưa.
Trái lại, Mộ Kình Triệt khoái cảm tràn đầy, thứ vật của hắn bị từng sự mềm mại của cô bao trọn khít khe m đắm, hơi thở cũng theo đó trở nên thô hơn, gương mặt đường nét cương ngại vươn lớp mồ hôi hột, nhỏ xuống hòa vào thân thế mềm mại bên dưới.
Dù biết Úc Noãn đau vì không thể chịu, nhưng hắn không có ý định buông tha, cố nén đau xót và chỉ cố dằn lòng, hắn đã nói, hôm nay chính là trừng phạt, sẽ không vì dáng vẻ của cô mà huỷ bỏ ý định.
Dẫu vậy, vẫn là mạnh miệng, hành động thì ôn nhu hôn khắp đôi mắt, lên tiếng an ủi, bên dưới cũng cuốn theo từng nhịp điệu, liên tục ra vào đều đặn.
"Ngoan... đúng rồi, gọi tên tôi."
Úc Noãn cắn môi, dường như chịu trận, bất lực chịu sự tấn công ra vào liên tục. Cô vừa mới chịu khoái cảm hoan ái ập đến, so với hắn ngoài cảm giác thỏa mãn lại đau vô cùng.
Mặt trời bên ngoài lên cao, nắng dần trở nên gay gắt hơn, giống như việc hai thân thể đẹp đẽ bước vào từng hồi cao trào.
Một cứng rắn, một mềm mại, cứ thế đan xen hòa quyện đến khắn khít vào nhau, tưởng chừng không ăn nhập, lại là sự kết hợp đến mức hoàn hảo.
Mộ Kình Triệt mạnh mẽ ra vào, vùi sâu vào cơ thể mềm mại mà ham muốn tước đoạt.
Dần dần, tốc độ chỉ có tăng chứ không giảm, tiếng ngân nga rên rỉ mất hồn vang dội khắp căn phòng sang trọng, cho đến khi thân thể hắn đột ngột tăng tốc, Úc Noãn cũng vì thế đong đưa phối hợp, tiếng hét cao vút như nốt nhạc cao ngất cất lên, thân hình mềm mại cong lại, đôi mắt thần trí phiêu tán tận nơi xa.
Sau đó, cô bất ngờ trở nên mềm nhũn, đáy mắt trống rỗng vô cùng, dường như không còn sức lực.
Mộ Kình Triệt ôm cô, tiếng gầm hòa lẫn, cất thanh âm trầm thấp thỏa mãn.
"Bé con, em là của tôi, chỉ có thể của tôi!"
Úc Noãn vốn tưởng đã kết thúc, ngay lúc nghiêng người, chỉ thấy hắn rút ra, nụ hôn đặt lên bả vai. giọng nói tà mị tràn đầy nguy hiểm vang lên.
"Đừng vội, ngày còn dài, hình phạt cũng như thế, em đừng cho rằng mệt mỏi sẽ khiến em thoát tội, bé con à!"
Hắn khẽ nhếch môi, đáy mắt thỏa mãn dục vọng được lấp sau một khoảng thời gian dài, bật cười cất tiếng khi nhìn bộ dáng muốn trốn tránh nhưng bất thành của cô.
"Em nói đúng, tôi không thích kẻ trung thành, sự trừng phạt là cái chết, nhưng biết làm sao được, tôi đối với em đặc biệt là yêu, lần này, sự trừng phạt cũng chỉ có thể tương đồng. Ngày hôm nay, em sẽ không thoát khỏi tôi rồi!"