Úc Noãn ngạc nhiên trước lời thì thầm, trái tim vốn im lặng lần nữa xao xuyến dấy lên nơi lồng ngực trái. Một câu nói, lại khiến cô rung động, những hành động phản bác ban nãy, nháy mắt đều trở nên vô dụng
Không nghĩ đến, Mộ Kinh Triệt bên cạnh có một Diệp Ngọc, hiện tại còn có thể cùng cô dây dưa như thế. Thanh âm nhớ nhung trầm thấp đến mê người, dễ dàng khiến lý trí lẫn sự kiên định ban đầu không thể giữ nổi, toàn bộ bay biến hết.
Úc Noãn cắn môi, cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn người trước mặt một thân cường thế, cô yếu ớt đối với hắn hiện tại không thể phản kháng hay trốn chạy.
"Ông chủ, tôi với ngài là không thể. Huống hồ chi ngài cũng đã có đại tiểu thư Diệp, mối quan hệ hai người tốt đẹp đến mức công khai truyền thông với cả thành phố, ngài không thế vì tôi quay trở lại rồi tiếp tục dây dưa, chắc chắn mọi người đều sẽ hiểu lầm."
Úc Noãn ngẩng nhìn, vừa vặn rơi vào đôi mắt thâm thúy của Mộ Kình Triệt khiến cô chột dạ vội cụp đôi mắt xuống, đôi môi nhỏ nhắn cứ tiếp tục nói, mặc kệ đáy mắt sắc lạnh của hắn vẫn nhìn cô chằm chằm.
"Mong ngài thả tôi ra, tôi sẽ coi như đêm qua tôi với ngài bên cạnh là không có gì. Ngài cũng có thể trở về bên cạnh tiểu thư Diệp sống cuộc sống hạnh phúc, tôi cũng triệt để rời đi, khuất khỏi tầm mắt hai người. Chúng ta sẽ không tiếp tục can thiệp vào cuộc sống lẫn nhau nữa, đều trở về quỹ đạo ban đầu..."
Mộ Kình Triệt vẫn nhìn cô nói từng câu từng chữ đến mức vô tâm sắt đá đâm thẳng vào tim hắn, ngay lúc này, bàn tay Mộ Kình Triệt vươn lên, cô hoảng loạn cho rằng hắn hung hãn vì muốn đánh mình mà dạy dỗ, kết quả người đàn ông chỉ nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại vuốt ve, sau đó khẽ vỗ vỗ bả vai gầy đang run lên như cầy sấy trong lòng.
"Giỏi lắm bé con, không nghĩ đến ngủ cùng tôi xong, liền có thể dễ dàng đem thân phận này cho kẻ khác, chính mình quay lưng như không có chuyện gì."
Cô hầu nhỏ của hắn dễ dàng cùng hắn hình thành mối quan hệ, khiến hắn yêu chiều cô, yêu chiều đến mức đem trao trái tim, kết cục đến khi đôi mắt hắn chữa khỏi quay lại tìm kiếm, thì cô liền nhẫn tâm đem giao hắn cho đại tiểu thư Diệp.
Diễn vở kịch trời không biết quỷ không hay, vội vàng phủi sạch mối quan hệ với hắn rồi rời đi - ngay trong chính thời khắc hắn mong mỏi chữa khỏi chỉ để muốn thấy cô nhất!
Nếu như thế, là cô không xem hắn là gì. Mộ Kinh Triệt đường đường là một kẻ kiêu ngạo, nay lại bị một người thấp kém như cô vờn qua vờn lại. Vậy mà ban đầu, hắn còn hạ bản thân xuống, chỉ vì lo lắng một mực cô bị thương do hăn làm mà cảm thấy tội lôi vô cùng.
Khi Úc Noãn tưởng rằng Mộ Kình Triệt không biết gì, thì mọi chuyện cũng sớm đã trong lòng bàn tay hắn cũng như sự tính toán.
Mộ Kình Triệt siết chặt chiếc cằm nhỏ khiến Úc Noãn hoảng loạn, gò má trắng nõn cũng vì hành động này mà nổi ửng đỏ hằn dấu tay, đôi tay nhỏ nhắn nhất quyết đẩy đánh hắn, đánh rất mạnh. Mộ Kinh Triệt không hề thấy đau,
thứ duy nhất hắn thấy đau chính là lời nói không khác gì một lưỡi dao nhọn, và cái hành động phản kháng này.
Những tưởng hắn kiêu ngạo tàn độc, bản thân là một kẻ tường đồng vách sắt sau bao nhiêu trận bạo chiến cũng không hề sợ chữ tử. Nay chỉ vì mấy lời nói vô lương tâm mà thành phòng thủ vững vàng đều bị công phá. Hắn thật sự nể phục, nể phục khi cô mỏng manh yếu ớt như cánh hoa, lại có thể khiến hắn đau đến tê tâm liệt phế như thế.
Hắn dịu dàng, cô không muốn, như thế thì hắn chỉ có thể đe dọa.
Trông thấy Úc Noãn khóc, đáy mắt phiếm hồng, nước mắt long lanh như suối đơn thuần, bộ dạng này từng khiến
Mộ Kình Triệt rung động, nhưng hiện tại thì khác, hắn chỉ một thoáng mềm lòng nhưng rất nhanh liền thay đổi, khóe môi kiêu ngạo cất giọng khàn khàn nhìn cô.
"Khóc cái gì? Kẻ lừa dối tôi là em, đồng thời... kẻ đáng trừng phạt nhất... cũng là em!"
Úc Noãn bàng hoàng, vừa ngóc được mái đầu xõa tung đã lần nữa run rẩy trước từng câu nói của Mộ Kình Triệt.
Trong khi bàn tay vùng vẫy, Mộ Kình Triệt rất nhanh liền bắt được, trực tiếp hung hăng cắn xuống một cái, như muốn đem toàn bộ cảm xúc dằn xé mà trừng phạt cô thật nặng xuống vết cắn này, thậm chí còn dùng răng cọ xát nơi lớp da bàn tay mỏng.
"Á..."
Úc Noãn phát hoảng, thanh âm nhỏ rên rỉ phát lên kiều mị chỉ vì đau đớn. Trong đầu cô hiện tại chỉ có một suy nghĩ, Mộ Kinh Triệt chẳng lẽ muốn giết cô?
Nghĩ đến đây, Úc Noãn dứt khoát nhắm chặt mắt mà nằm co người.
Bởi vì đang ôm trong lòng, chiếc áo sơ mi sau đợt phản kháng hiện đã bị lệch, thấy được một đường rãnh mơ hồ hun hút đi thẳng sâu vào da thịt mềm mại nổi bật phía bên trong đang hiện lên. Một khoảnh khắc đọng lại nơi ánh mắt Mộ Kình Triệt, đáy mắt hắn cũng vì thế trở nên nguy hiểm hẳn.
Ban đầu lo lắng sau cơn dị ứng cô sẽ phát tác tác dụng phụ, nay xem ra đều do hắn quá dư thừa, trong khi cô gái nhỏ vẫn dư sức để mà phản kháng với từng cái chạm của hắn.
Mộ Kình Triệt buông bàn tay cô xuống khỏi miệng hắn, khi này trên bàn tay xuất hiện một dấu răng hung hãn cùng màu đỏ nổi bật, hiện rõ vết tích cùng lớp nước ướt át.
Lần nữa, lạnh giọng ra lệnh.
"Mở mắt ra nhìn tôi!"