Úc Noãn nói, từng câu từng chữ lọt thẳng vào tai Mộ Kinh Triệt.
Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, ánh nhìn toát lên đầy vẻ nguy hiểm lại hung hãn. Bình thường, không có bất kỳ một ai ngạo nghễ như vậy trước mặt hắn. Có thể nói Úc Noãn chính là người đầu tiên. Nhưng đồng thời cô cũng là người hắn không nỡ làm tổn thương.
Mộ Kình Triệt hạ thấp thân người để hai gương mặt chỉ cách nhau trong gang tấc, thậm chí cảm nhận rõ nhịp thở của đối phương, đôi môi kiêu bạc cúi thấp kể sát chạm vào nơi vành tai mẫn cảm của cô, lần nữa lặp lại câu nói bằng giọng nghi hoặc.
"Xui rủi khi gặp người không muốn gặp? Bé con, ý em là gì?"
Ý trên mặt chữ, không khó để Mộ Kình Triệt có thể hiểu được.
Úc Noãn nhìn hắn, ban đầu hơi sợ hãi, nhưng hễ nghĩ đến từng câu từng chữ khi Mộ Kình Triệt lên tiếng công khai trước toàn thành phố bốn năm trước.
"Đại tiểu thư Diệp Ngọc là vị hôn thê của Mộ Kình Triệt!"
Bản thân lần nữa như được tiếp thêm năng lực mạnh mẽ mà phản bác, cô trực tiếp mắt đối mắt với hăn mà lên tiếng khăng định.
"Ông chủ... ngài chính là người mà tôi không muốn gặp nhất!"
Câu nói này, kỳ thực cũng không hề sai, Úc Noãn không muốn gặp Mộ Kình Triệt để nảy sinh những cảm xúc không đáng có, cũng không muốn gặp để dâng hiến mạng, khi nghĩ về lời đe dọa kẻ không trung thành năm xưa.
Mộ Kình Triệt nhìn cô như thể khó tin, không khí xung quanh bỗng chốc trở nên nặng nề, đáy mắt hắn u ám hẳn, sắc lẹm như lưỡi dao muốn giết người. Để rồi, hắn bất lực cười khẩy nhìn cô.
Người hắn mong nhớ suốt bốn năm trời, nay trước mặt hắn nói không muốn gặp, với bản tính của Mộ Kinh Triệt, đây chẳng thể nào mà chấp nhận được.
"Tôi nuông chiều em như thế, cho em mọi thứ, để rồi thời điểm gặp lại thứ đối diện là câu nói này?"
Nghe câu này, đáy mắt Úc Noãn chột dạ khẽ chớp mà nhìn hắn, hàng mi long lanh vội vàng cụp xuống như thể trốn tránh. Những thứ Mộ Kình Triệt đối diện, nó vốn không hề giống với cô.
Hắn nói không hề sai, hắn cho cô mọi thứ, cho cô sự nuông chiều mà không phải ai cũng có được. Nhưng cô sợ, cô sợ bản tính của hắn, cũng sợ lời nói đe dọa về mạng sống, hơn hết chính là mối quan hệ của hắn và đại tiểu thư Diệp Ngọc.
Ngay khi Úc Noãn hé môi muốn tiếp tục nói phản bác, đôi môi Mộ Kình Triệt hệt như lửa nóng phủ đầy lên cánh môi cô, hôn đến mức khiến cô mềm nhữn, trực tiếp muốn đoạt hơi thở. Dần dần, lại như muốn gặm cắn trừng phạt từng lời nói vô tâm sắc nhọn của cô, không ngừng tổn thương đả kích đến hắn.
Ngay khi Úc Noãn hé môi muốn tiếp tục nói phản bác, đôi môi Mộ Kình Triệt hệt như lửa nóng phủ đầy lên cánh môi cô, hôn đến mức khiến cô mềm nhũn, trực tiếp muốn đoạt hơi thở. Dần dần, lại như muốn gặm cắn trừng phạt từng lời nói vô tâm sắc nhọn của cô, không ngừng tổn thương đả kích đến hắn.
Nụ hôn này, mang theo sự trừng phạt, lại mang theo nỗi nhớ nhung da diết đến xé lòng của khoảng thời gian xa cách dài biền biệt, biết bao nhiêu cảm xúc chất chứa đọng lại, hơn hết chính là muốn để cô cảm nhận rõ được trạng thái của cô hiện tại. Mộ Kinh Triệt còn cố tình cắn nhẹ, khiến cô vì đau đớn mà run lên.
Tn b cm c M Kinh Triệt chứa đựng đ trút r, nhgđmtrntrcn đầuhành hạ,nhng lần sử dụng thuốc ngủ chỉ để mong trong cơn mộng nhìn thấy được bóng dáng hắn mơ, lại có những đêm vô lực ôm lấy những chiếc váy đã cũ kỹ phai nhòa để kiếm tìm chút mùi hương còn sót lại, ngay cả những kẻ khác, muốn đụng đến đồ của cô căn bản đều không thế, hắn không muốn đồ vật duy nhất của cô cũng mất đi. (1
Mộ Kình Triệt muốn, Úc Noãn phải cảm nhận tất cả sự đau đớn hắn chịu đựng trong khoảng thời gian này.
Đến khi lần nữa buông ra, đôi môi nhỏ của Úc Noãn khẽ hé cố gắng thở lấy không khí sau nụ hôn cướp đoạt kia, mùi vị ngọt ngào của cô hơn bốn năm trời khiến hắn khao khát đến mức mãnh liệt vẫn đọng lại, vương vấn không thôi.
Mộ Kình Triệt rất muốn trách cô, tại sao cô lại rời đi, lời lẽ cô thậm chí cũng vô tâm đến mức bảo rằng "không muốn gặp hắn"?
Sau cùng, Mộ Kinh Triệt ngẩng nhìn gương mặt tuyệt mỹ trong lòng hắn, mang theo vẽ đẹp tĩnh lặng đơn thuần.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt bản thân từng mong mỏi, lại cảm giác có chút mơ hồ. Lặng lẽ gục xuống bả vai cô, ôm chặt cô vào lồng ngực rắn chắc, hắn cất giọng trầm thấp khẳng định, nghe như muốn van xin, lại thể hiện rõ sự bất lực của việc không thể làm gì.
"Bé con, tôi rất nhớ em, rất nhớ em. Không cho phép em nói không muốn gặp lại tôi!"
Mộ Kình Triệt chưa từng nghĩ, khi Úc Noãn rời đi hắn sẽ có cơ hội gặp lại.
Biển người vốn đã mênh mông, nhất là khi Mộ Kình Triệt hắn không có bất kỳ thông tin gì xác thực của cô. Khi hắn biết cô, khi hắn yêu cô, lại ở cái thời điểm hắn thất thế nhất, đôi mắt bị mù, lại chẳng biết rõ người mình mong muốn trông thấy là như nào.
Đến khi tỉnh lại, người như giấc mộng, cứ thế ngang nhiên rời khỏi thế giới của hắn một cách không lưu luyến, để hắn đối diện với nỗi đau vô hạn.