Khách sạn hoàng cung Waldorf Astoria rộng lớn, hiện giờ yến tiệc diễn ra đã quá nửa. Nhiều lối ra vào, cũng nhiều đường đi, nhưng Mộ Kình Triệt không nghĩ ngợi nhiều, cảm nhận thân thể nhỏ trong lòng khó chịu, hắn mỗi lúc một xót xa. Thẳng một đường đi về hướng sảnh chính, xuyên qua biển người đông đúc.
Khoảnh khắc Mộ Kình Triệt xuất hiện tại buối yến tiệc, người đàn ông như bậc quân vương tỏa phong thái kiêu ngạo xa cách, hàng loạt người trong căn phòng tự động hạ thấp trước uy quyền né tránh thành dãy để hắn bước
qua.
Mộ gia trước giờ lấn thân nơi giới hắc đạo, trên thương trường kinh doanh kinh tế, các ngành công nghiệp khai thác lớn nhất nhì. Mộ Kình Triệt không hề lấn vào giới giải trí, vì thế uy danh Mộ Kình Triệt mảng này không thể so bì với Nhiếp Tần Duật.
Dẫu vậy, những người nơi đây đều biết sự tồn tại của nhân vật máu mặt như Mộ Kình Triệt tại thành phố lớn. Một thương nhân hắc đạo có tiếng, tàn bạo độc đoán. Cho dù đều đã nghe qua, nay chứng kiến vẫn không ngừng
dudc su cam than.
Mộ Kình Triệt từng được mệnh danh người đàn ông độc thân hoàng kim, chưa hề dính vào bất kỳ một tin đồn tình ái. Vẻ ngoài anh tuấn, lộ ra khí chất bậc vương giả khiến bao nhiêu nữ nhân mê mệt, nhưng đồng thời cũng không ai dám chạm vào.
Hơn bốn năm trước, khi tin đồn Diệp gia rộ lên do chính Mộ Kinh Triệt khẳng định mối quan hệ. Vậy mà nháy mắt vài ngày sau, cũng chính Diệp gia bị người đàn ông như Mộ Kình Triệt triệt tiêu không còn đường sống. Ra tay quyết đoán vô cùng.
Vừa lướt qua, bọn họ lại phát giác khi thấy Mộ Kình Triệt ôm lấy một thân thể nhỏ nhắn rời đi, ôm rất chặt, trực tiếp đem người con gái vùi sâu trong lòng, vô cùng nâng niu.
Cứ thế, chỉ còn bóng người đàn ông dần dần khuất dạng khi bước vào sau chiếc xe hơi sang trọng.
Úc Noãn bị say, lại thêm triệu chứng sốt va vào nhau hành hạ khiến đầu óc mê man, bị vùi vào lòng Mộ Kình Triệt thì phát giác khó chịu, vương tay đấy đấy, môi nhỏ chu lên khó khăn nói.
"Buông... buông ra..."
Mộ Kình Triệt nhíu mày nhìn cô chốc lát, để rồi thở dài một hơi, nói bằng giọng khẳng định.
"Không thể rồi bé con!"
Tìm được người đã khó khăn, muốn buông thì chắc chắn là không thể, hắn cũng tuyệt đối không cho cô cơ hội rời đi.
Lần nữa, ôm Úc Noãn ngồi vào lòng, để thân thể mỏng manh áp vào người hắn, sợi dây ruy băng quấn ngay cổ
Úc Noãn khó khăn kéo ra lỏng lẻo, Mộ Kình Triệt trông vậy cẩn thận giúp cô tháo xuống vứt gọn sang một bên.
Từng động tác đều ôn nhu.
Cảm nhận thân nhiệt trong lòng hơi nóng lên, Mộ Kinh Triệt vươn tay sờ trán cô, mùi hương thoang thoảng cứ thể tỏa ra. Đem ôm chặt cô vào trong lòng hắn.
Mộ Kinh Triệt áp lại gần gương mặt nhỏ, ma sát da thịt một cách thân mật cảm nhận sự mềm mại mà lâu rồi vẫn chưa cảm nhận, mỗi cái chạm, đều rất tinh tế nâng niu, trong lòng cũng là lúc tràn về loạt cảm xúc nhớ nhung vô bờ bến.
Mặc kệ Úc Noãn phản kháng một cách vô dụng, hắn chỉ muốn ôm cô thật lâu, hiện tại sự bất lực của hắn càng rõ rệt.
Mộ Kình Triệt nhìn người con gái mỏng manh mặc độc chiếc váy quây ngực, nay lớp ruy băng cũng tháo xuống.
Cảm xúc của cô hiện tại chỉ là do cơn phát tác hành hạ, thực chất không khí bên ngoài rất lạnh, hắn sợ buông cô ra, không may thể chất yếu ớt lại nhiễm bệnh.
"Tăng nhiệt độ lên mức cao nhất đi."
Mộ Kình Triệt nhìn cô mỗi lúc một khó chịu, sau cùng ra lệnh cho Đình Khiêm.
Hắn đã nói câu này rất nhiều, nhiệt độ vốn cũng là cao nhất.
Cứ như thế, Úc Noãn được ôm cho đến tận lúc trở về khách sạn.
Bên ngoài thời điểm này, bác sĩ do hắn phân phó đã đến nơi. Bác sĩ thấy Mộ Kinh Triệt ôm người, cẩn thận đi theo phía sau.
Các biểu hiện hiện tại, căn bản là triệu chứng không thể tránh khỏi.
Mộ Kinh Triệt ôm Úc Noãn ngồi trong lòng, hắn cảm giác cô rất khó chịu, cơn dị ứng mỗi lúc một hành hạ khiến cô nóng như lửa đốt, cô sau cùng vung tay đánh lên người hắn, nắm đấm rất nhỏ, lực sát thương không có, nhưng khi trông cô bật khóc nức nở như một đứa trẻ mất phương hướng, hắn mỗi lúc một xót xa.
Khe khẽ vuốt ve gương mặt nhỏ, cẩn thận dùng đầu ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên gương mặt cô, lớp phần bị lem đi dính vào vạt áo sơ mi đen của Mộ Kình Triệt, nhưng hắn không mảy may chê.
"Ngoan, chịu đựng một chút em sẽ không còn khó chịu."
Sau cùng, trước khi rời đi, bác sĩ chỉ có thể sử dụng một liều thuốc an thần để Úc Noãn thoải mái chìm vào giấc ngủ.
Chiều hướng phát sinh trái với tưởng tượng của hắn, kết quả phát hiện thu về đúng thật là cô hầu nhỏ năm đó, chỉ là nhìn tình huống này trớ trêu.