Khi Úc Noãn trở ra, bên ngoài đã trông thấy quản gia Mục vẫn đứng. Ông nhìn cô một chốc, lại xoay người sang hướng khác.
Không nghĩ đến việc một kẻ hầu lại dễ dàng lọt vào mắt Mộ Kình Triệt như thế.
Chỉ có điều, kẻ hầu là đại tiểu thư Diệp gia. Hơn mấy năm về trước vướng số nợ, về sau dù đã phất tay thu về số tiền không hề nhỏ, nhưng người Diệp gia cũng không có ý định trả lại số nợ này. Cách làm việc như thế, quản gia Mục không hài lòng.
Nếu không phải quản gia Mục được Mộ Kình Triệt giao quyền hành quản lý trong tay, thực hiện đe dọa đến mạng sống Diệp gia, e là đến giờ vẫn nghênh ngang trở mặt.
Quản gia Mục thật sự không thích người Diệp gia, đó cũng là lý do ông không muốn đem kẻ hầu này tới.
Nhưng vì danh tiếng bộ mặt Diệp gia đối với giới truyền thông tốt, đè ép được dã tâm chốc lát của lũ kẻ thù vây quanh, tạm thời làm lắng xuống, ông cũng không có ý định đem đại tiểu thư Diệp gia qua đây.
Ngày hôm đó, khi tiến hành kiểm tra tình trạng sức khỏe lần nữa, loạt máy móc tiên tiến áp vào, Thời Cảnh không khỏi kinh ngạc khi nhận ra biến chuyển sức khỏe càng lúc càng tốt.
Những tưởng biến chuyển về tinh thần của Mộ Kình Triệt trở nên tốt thì tâm tình ông chủ cũng dịu lại, nhưng khi đối diện với bọn họ đều là ánh mắt tràn đầy sát khí như lưỡi dao.
Thời Cảnh bỗng chốc tò mò, rốt cuộc nữ nhân ở bên cạnh Mộ Kình Triệt làm sao có thể đối diện và làm cho người đàn ông nguy hiểm này trở về trạng thái bình thường.
Thời khắc đo huyết áp và nhịp tim, tiêm một lượng thuốc an thần liều mạnh để Mộ Kình Triệt rơi vào ảo cảnh, gương mặt vốn còn khó chịu, vài giây sau đã dần dãn ra.
Quản gia Mục nhìn Mộ Kình Triệt không còn thức giấc, khi này mới hắng giọng cả gan lên tiếng.
“Người đêm qua ở cùng với ông chủ và đêm trước, đều là cùng một người. Nhưng không phải người dưới trướng Mộ gia và tổ chức Huyết Sát, chỉ đơn giản là con mồi tôi dùng để lấn át loạt tin tức từ các kẻ thù bên ngoài muốn nhắm đến Mộ gia thời điểm này.”
Nói đến đây, ông khẽ thở dài. Quản gia Mục cũng không muốn để Mộ Kình Triệt tiếp xúc với kẻ khác giới, vô thức lại lung lay đến loại cảm xúc khác.
Đây thật sự là điều cấm kỵ, muốn là kẻ làm chủ, vốn đã phải nuôi bản năng máu lạnh tàn khốc từ lâu. Cũng không thể vì sự xuất hiện một kẻ đột ngột mà làm ảnh hưởng, ông cần phải đề phòng.
“Thời Cảnh, cậu theo làm việc cũng tương đối lâu, với nữ nhân này hiện tại tiếp xúc với ông chủ không an toàn, tôi sợ sẽ có ý đồ xấu về sau. Cậu xem có cách thức khác để ông chủ không phải lệ thuộc vào nữ nhân đó không?”
Thời Cảnh vừa điều chỉnh nhịp tim, quan sát tiến độ qua bảng đo huyết áp, nghe đến đây thì nhướng mày.
Dẫu sao việc Mộ Kình Triệt tiếp xúc với một nữ nhân, luôn khiến kẻ khác không khỏi ngạc nhiên.
Trái với suy nghĩ quản gia Mục, Thời Cảnh thiết nghĩ loại cảm xúc đó không tệ hại. Nhưng trước mắt không phải người dưới trướng Mộ gia và tổ chức, vẫn là nên đặt sự đề phòng lên đầu.
“Nếu như ông chủ đối với nữ nhân kia có thể đè áp bản năng cuồng bạo và kiểm soát được. Có lẽ trên người nữ nhân đó có một thứ dược liệu hoặc loại mùi hương gì đó. Vô tình kích thích vào tâm trí ngài ấy. Tôi nghĩ quản gia Mục có thể yêu cầu cô ta để tìm hiểu loại hương đó.”
Quản gia Mục nghe đến đây thì cũng đã hiểu ra vấn đề, lập tức trở về biệt thự, tìm đến Úc Noãn.
Từ sau vụ việc đêm qua, Úc Noãn sớm đã đến phòng phân khu người hầu, tìm ra loại mùi hương sữa tắm cô vẫn hay dùng.
Thực chất, nó căn bản chỉ là một cục xà bông được tẩm mùi hoa oải hương.
Quản gia Mục khi bắt ép cô đưa ra, Úc Noãn cũng chỉ có thể nghe lời đưa cục xà bông ra.
Ông như không tin, lập tức gằn giọng nạt ngược lại cô.
“Đại tiểu thư Diệp gia, tốt nhất đừng đưa những thứ vật nghèo hèn này ra rồi một mực nói có thể khiến tâm tình ông chủ trở nên tốt hơn!”
Úc Noãn bất lực cắn môi.
“Thưa, tôi là kẻ hầu, nơi đây không được sử dụng đồ bên ngoài. Từ lúc được phân bố đến Mộ gia, sớm đã được phân cấp bậc.”
Quản gia Mục nghe những lời nói này, ông cũng không thể tiếp tục chối cãi.
Luật lệ Mộ gia đặt ra, người hầu nơi đây chỉ được quyền sử dụng những thứ theo quy định. Cuộc sống bên ngoài của tiểu thư Diệp gia có sung sướng như nào, khi bước vào đây cũng không được mang theo bất kỳ thứ gì.
Đêm đến, Mộ Kình Triệt thao thức không ngủ được, thời điểm trở ra bên ngoài phòng đã gặp quản gia Mục, người đàn ông lạnh giọng lên tiếng.
“Nữ hầu đêm qua đâu?”
Quản gia Mục vốn muốn không muốn Mộ Kình Triệt lệ thuộc, chỉ có thể nói dối bịa một lý do, kế đến còn thử đưa cục xà bông vẫn được gói nguyên đến.
“Nữ hầu đêm qua bảo mệt, biết được ngài muốn sử dụng loại mùi hương kia, nên hiện tại tôi liền đem lên.”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, vài giây sau đã được đặt một cục xà bông trong tay.
Hắn vẫn nhớ, đêm qua đã thắc mắc về mùi hương ngọt ngào kia, vì thế liền yêu cầu cô đưa hắn.
Nghĩ đến đây, người đàn ông tâm tình dường như đã dịu bớt, xoay người trở vào phòng.