Hơn hai tháng sau.
Mộ Kình Triệt như một bậc đế vương kiêu ngạo trên đỉnh cao, trở về dáng vẻ hô phong hoán vũ nơi thương trường, tàn khốc lạnh lùng không ai dám tiếp xúc đến. Lúc trước vốn đã là một kẻ cô độc, lần trở về này cũng thật sự bước qua dáng vẻ một kẻ đã được tôi luyện bởi cái chết.
Khoảng thời gian cô hầu nhỏ lừa gạt rời đi, cũng đều là toàn bộ thời gian mà người đàn ông rơi vào sự trầm trọng, chứng mất ngủ vốn đã nghĩ triệt để mất, chẳng hiểu vì lý do nào lần nữa tồn tại. Tâm tình mỗi lúc một tệ hại, không cách nào thuyên giảm.
Ngoại trừ vấn đề đột nhiên bộc phát tình trạng cuồng bạo như lúc trước đôi mắt không thể nhìn thấy, thì hiện tại đã biết cách khắc chế. Tuy vậy, sức khỏe bị ảnh hưởng ít nhiều.
Những lần Thời Cảnh đưa thuốc đến, Mộ Kinh Triệt đã phải miễn cưỡng mới có thể rơi vào giấc ngủ. Thế nhưng giấc ngủ cũng hoàn toàn không phải giấc ngủ sâu, chỉ đơn giản kéo dài ba đến bốn tiếng, có khi lại chỉ được một chốc đã thức tỉnh trong cơn mơ màng, mỗi lần như thế, Mộ Kình Triệt có phần vô lực tìm đến nơi tủ đồ, chứa đựng những chiếc váy của cô gái nhỏ, nhưng mùi hương không còn. Chẳng qua là hắn cố chấp.
Mộ Kình Triệt không ngu ngốc đến mức độ không biết, hắn có phần nhớ đến mùi hương của người con gái nhỏ kia, cả thân thể mềm mại hắn vẫn luôn ôm vào lòng.
Bởi những thứ này, Mộ Kinh Triệt cấm triệt để bất kỳ kẻ hầu nào dọn phòng để rồi chạm vào nơi tủ đồ, hắn sợ có kẻ động vào, một chút những thứ ít ỏi đọng lại từ nơi cô gái nhỏ lần nữa cũng sẽ biến mất.
Rốt cuộc khoảng thời gian ba tháng cô hầu nhỏ bên cạnh, đã khiến Mộ Kình Triệt nhận ra hắn nhớ đến cô. Nhớ là thế, nhưng hắn vẫn tự nhủ bản thân tuyệt đối không cần đến một kẻ lừa gạt, trước giờ căn bản chưa có bất kỳ ai qua mặt tính kế hắn.
Cảm xúc đan xen lẫn lộn, Mộ Kinh Triệt cũng chẳng tài nào hiểu nổi bản thân. Nhất là đối với một kẻ lừa gạt mà mặt mũi, cho đến tên và số tuổi, hắn cũng chưa từng biết qua. Lần này Mộ Kình Triệt mới nhận ra, một kẻ kiêu ngạo như hắn cũng có ngày sập bẫy, thua thiệt mà không tìm được cách khắc phục khi chính bản thân vẫn luôn mong ngóng.
Lại một tháng nữa trôi qua, hiện giờ thời điểm vào cuối đông, sắp sang năm mới. Tuyết rơi dày đặc, công việc của
Mộ Kình Triệt ngày chất cao như núi, không có dấu hiệu thuyên giảm. Hàng loạt bản hợp đồng chuyển nhượng, những xấp văn kiện bằng tờ giấy A4 quan trọng vẫn được đặt nơi góc bàn chờ phê duyệt.
Trước giờ bản tính vốn đã luôn là một kẻ chỉ biết được công việc, nhất là thời điểm hiện tại, lại chỉ muốn toàn bộ thời gian không thể ngủ được của hắn bị những thứ này che lấp đi.
Đêm đến, tại Ngự Viên xa hoa sang trọng.
Phía bên ngoài khung cửa kính nơi biệt thự, mưa và tuyết lất phất hòa vào. Cơn mùa đầu mùa, lần nữa báo hiệu một năm mới lại đến.
Chiếc xe sang trọng đỗ lại, ánh đèn chiếu sáng rọi lên khung cảnh hiu hắt. Mộ Kình Triệt điềm tĩnh bước xuống xe, dáng người cao lớn chững chạc, mưa hòa vào với tuyết tạo nên khung cảnh ẩm ướt cô độc lại lạnh lẽo đến thê lương.
Đình Khiêm trên tay một cây dù, cẩn thận che chắn cùng người đàn ông bước vào, dù vậy vẫn là không hoàn toàn che chắn đủ, để vài giọt mưa lất phất rơi lướt qua tấm lưng rộng lớn, lớp áo khoác dày đặc cũng không tài nào giảm bớt cái lạnh lẽo, hơi lạnh thấm tận sâu vào tận xương tủy.
Bước vào bên trong, Đình Khiêm cẩn thận thu dù, nhìn Mộ Kình Triệt thần sắc lạnh nhạt, trên gương mặt thâm thúy hiện tại đã pha chút dáng vẻ bạc nhược sau thời gian dài mất ngủ, cậu cẩn thận lên tiếng.
"Ông chủ, ngài có cần tôi cho gọi Thời Cảnh đến không? Tôi thấy tình hình ngài không ổn."
Mộ Kình Triệt nhíu mày kiệm lời không đáp, nghĩ về số thuốc ngủ Thời Cảnh đưa đến vẫn còn, lập tức xoay người rời đi như một câu phủ định.
Đình Khiêm bất lực nhìn theo, cậu biết, cô hầu nhỏ kia vẫn luôn là vấn đề âm ỉ của Mộ Kình Triệt khiến Thời Cảnh lẫn quản gia Mục đều không tài nào giải quyết. Mà điều cậu không mong chờ nhất, người rời đi, cũng triệt để khiến ông chủ thành bộ dáng hiện giờ.
Diệp gia tuy đã xử lý, nhưng kẻ chủ mưu lừa gạt khiến tâm trạng Mộ Kình Triệt hình thành như thế này vẫn chưa hề ra tay, thậm chí là không tìm được người.
Trời càng lúc càng mưa to hơn.
Mưa rơi lạnh lẽo, tiếng lộp độp vang vọng quất mạnh mẽ vào cửa kính. Căn phòng sang trọng cùng thiết bị tân tiến hiện đại, đẳng cấp vượt trội, đồ vật toàn những thứ xa xỉ. Đi kèm với sự trang trọng từ kim loại tân tiến, cũng là sự lạnh lẽo của không gian hoàn hảo đến thấu xương.
Trong mắt Mộ Kình Triệt hiện tại, có phần cô đơn lạc lõng, nơi đây tựa hồ hố sâu không lối thoát lại tịch mịch bí bách.
Người đàn ông tắm rửa cẩn thận, lúc trở ra liền tiến đến hộp thuốc, đổ một viên thuốc cho vào tay. Trằn trọc hàng giờ, liền rơi vào giấc ngủ.
Một lần nữa, bản thân rơi vào giấc mộng, nơi giấc mộng vĩnh viễn chỉ là những mảnh ký ức vụn vặt, nơi mà chủ nhân của chúng chẳng thể nào mà quên được.
Trở về khi Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, chỉ dựa vào các giác quan, cảm nhận rõ ràng cơ thể nhỏ nhắn bên dưới, vô lực tìm kiếm nơi đôi môi mềm mại của cô hôn lên. Bất chợt, các đốt ngón tay của cô khẽ áp lên gò má hắn vuốt ve, cô cất tiếng nói.
"Ngài biết... em tên gì, em là ai không?"
Mộ Kình Triệt khi đó khó hiểu, nhưng vẫn chiều lòng tận tình trả lời cô.
"Bé con, em là Diệp Ngọc, đại tiểu thư Diệp gia... tại sao lại hỏi như vậy."
Sau câu nói đó, cô gái nhỏ chủ động dâng hiến nụ hôn của cô cho hắn, trong nụ hôn với cô, Mộ Kình Triệt nếm được dư vị mùi nước mắt nghẹn ngào.
"Chỉ là muốn xác định, ngài có biết em hay không.."
Lần nữa, Mộ Kình Triệt mới giật mình nhận ra, các câu nói kỳ lạ của cô.
Người đàn ông vực tỉnh, bộ dáng vài phần bất lực ngồi dậy, bóng dáng cao lớn phủ phục trên nền sàn. Ngoài trời vẫn mưa to không hề giảm, đêm nay với hắn là một đêm dài.
Mộ Kình Triệt không hiểu, cảm xúc của cô khi đó là như nào. Hắn cũng chẳng tài nào mà biết, hay vĩnh viễn đoán được.