Tuy nói Mộ Kình Triệt gần đây ít khi đến tổ chức Huyết Sát để kiểm nghiệm thân thể. Nhưng một khi đã đến, hầu như đều tốn khá nhiều thời gian ở lại. Lúc trở về cũng đều vào buổi đêm khi Úc Noãn đã yên giấc.
Người đàn ông cũng rất biết cách cố gắng kiềm chế không chạm vào cô. Tuy vậy ham muốn đối với cô vẫn chưa hề thuyên giảm mà ngược lại còn ngày một tăng thêm, đêm nào ôm trong lòng, chỉ dám mân mê chứ không động chạm, vì sợ động tĩnh gây ra sẽ khiến cô tỉnh giấc, hắn sợ phá hỏng giấc ngủ của cô.
Gần như hơn bốn ngày, ôm lại không thể chạm đối với hắn không khác gì một loại cực hình. Nhất là đối với một người đàn ông lần đầu nếm qua được thử tư vị nam nữ, biết được mùi vị cô ngon ngọt mềm mại mịn màng như nào.
Mộ Kình Triệt ngồi tại khu phòng điều trị của tổ chức Huyết Sát, bởi vì gần sát ngày, lượng bác sĩ lẫn y tá tại nơi đây đều cật lực dốc hết sức chuẩn bị phương án cũng như sắp xếp kỹ càng trước khi bước vào cuộc phẫu thuật chính thức.
Trưởng khoa tiến đến phía trước, cẩn trọng khai báo thành phần các loại thuốc, đồng thời nói đến việc khắc chế từ các thành phần thảo dược gây cản trở đến những loại độc mà kẻ thù đã sử dụng vào đôi mắt của Mộ Kình Triệt.
Nếu lần đó Mộ Kình Triệt đón nhận trực tiếp, lại không thực hiện sơ cứu đối với tính công kích của loại độc ảnh hưởng đôi mắt, chỉ sợ hiện tại đôi mắt người đàn ông đã như ý nguyện bọn lũ kẻ thù, thật sự bị mù. Vẫn là bọn chúng xem nhẹ.
Mộ Kình Triệt cẩn thận thực hiện kiểm nghiệm lần cuối, xác định chính xác ngày và giờ diễn ra ca phẫu thuật đôi mắt. Bên cạnh là quản gia Mục lẫn Đình Khiêm không ngừng thực hiện ghi chép các báo cáo về loại thông tin tuyệt mật
Trưởng khoa của khu vực điều trị tại tổ chức Huyết Sát, thân phận lớn vọng trọng không kém, đồng thời cũng là người cầm chủ quyền điều hành của bệnh viện Noble Health Institute tại thành phố lớn Trùng Khánh. Vì thế đã ngỏ ý đưa ra chủ đích thực hiện ca phẫu thuật tại địa điểm bệnh viện này, với các loại máy móc tân trang cải tiến được vận chuyển từ nước ngoài để tiện bề cho việc quan sát.
Hơn mười giờ khuya.
Úc Noãn đi qua đi lại căn phòng, tâm trạng hiện giờ suy tư lắng đọng tương đối nhiều, căn bản chỉ còn sát ba ngày nữa là cô hoàn toàn có thể tự do.
Dạo gần đây Mộ Kình Triệt trở về khá khuya, tuy vậy người đàn ông cũng không hề động chạm vào cô. Úc Noãn dù có giả vờ ngủ, cũng không khó cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn.
Hiện giờ Úc Noãn căng thẳng, lại có chút không muốn ngủ. Cô với hắn cũng không còn nhiều thời gian, lại nghĩ đến việc giả vờ ngủ để né tránh chẳng phải là một cách hay, dù gì sau vài ngày nữa, ngay cả mặt của hắn cũng chẳng thể trông thấy.
Úc Noãn đợi khá lâu, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, nền trời phủ tuyết trắng xóa, mặt trăng treo tĩnh mịch trên nền trời tỏa sáng khắp mọi nơi bằng cái ánh sáng yếu ớt.
Không ngoài mong đợi, tiếng động ngay cạnh cửa cũng khiến Úc Noãn xoay người. Khi này Mộ Kình Triệt trở về, chậm rãi cởi áo khoác, động tác mở cửa cẩn thận như thể sợ phá hỏng giấc ngủ của cô. Từng bước rất cẩn trọng.
Úc Noãn lặng nhìn người đàn ông cẩn thận bước vào, ngay cả tay nắm cửa cũng vặn cực kỳ nhẹ, sợ rằng cô tỉnh giấc.
Không nghĩ quá nhiều, Úc Noãn lập tức cất giọng nói, thanh âm trong trẻo giữa màn đêm tĩnh lặng.
“Ông chủ, ngài về rồi.”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, phát giác cô vẫn chưa ngủ. Bất lực than nhẹ một tiếng, vốn định lên tiếng trách móc, kết quả đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc gần sát, thân thể nhỏ nhắn cũng dụi vào người hắn, vòng tay cô ôm ngang hông, cứ thế mà ôm lấy.
Sự lạnh nhạt bình thường của hắn, phút chốc bị mấy hành động này làm hòa
tan.
“Sao em lại chưa ngủ?”
Người đàn ông yêu chiều ôm cô, liền bế nhẹ lên, tham luyến vùi vào cổ cô, cơ thể cô đối với hắn nhẹ bẫng.
Úc Noãn trông người đàn ông hỏi, nhỏ giọng đáp.
“Không có ngài, em khó ngủ.”
Mộ Kình Triệt quả thật bị lời mấy lời nói này làm mềm lòng, lời trách móc vì cô chưa ngủ đã nuốt ngược vào trong, chậm rãi bế đặt cô lên giường.
“Không nghĩ, em cũng có thể nói mấy lời ngon ngọt như thế.”
Vừa đặt xuống, người đàn ông khẽ dụi lên người cô, chậm rãi vươn tay cởi lớp áo âu phục bên ngoài, chỉ còn lấy một chiếc áo sơ mi đen ôm trọn cơ thể cường tráng, kế đó xắn tay áo lên, thấy rõ được đường nét gần xanh mạnh mẽ nam tính.
Úc Noãn ngạc nhiên nhìn, cô hơi rũ mắt, lập tức cảm nhận đôi môi kiêu bạc hôn xuống nơi gò má mềm.
Trưởng khoa của khu vực điều trị tại tổ chức Huyết Sát, thân phận lớn vọng trọng không kém, đồng thời cũng là người cầm chủ quyền điều hành của bệnh viện Noble Health Institute tại thành phố lớn Trùng Khánh. Vì thế đã ngỏ ý đưa ra chủ đích thực hiện ca phẫu thuật tại địa điểm bệnh viện này, với các loại máy móc tân trang cải tiến được vận chuyển từ nước ngoài để tiện bề cho việc quan sát.
Hơn mười giờ khuya.
Úc Noãn đi qua đi lại căn phòng, tâm trạng hiện giờ suy tư lắng đọng tương đối nhiều, căn bản chỉ còn sát ba ngày nữa là cô hoàn toàn có thể tự do.
Dạo gần đây Mộ Kình Triệt trở về khá khuya, tuy vậy người đàn ông cũng không hề động chạm vào cô. Úc Noãn dù có giả vờ ngủ, cũng không khó cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc của hắn.
Hiện giờ Úc Noãn căng thẳng, lại có chút không muốn ngủ. Cô với hắn cũng không còn nhiều thời gian, lại nghĩ đến việc giả vờ ngủ để né tránh chẳng phải là một cách hay, dù gì sau vài ngày nữa, ngay cả mặt của hắn cũng chẳng thể trông thấy.
Úc Noãn đợi khá lâu, thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, nền trời phủ tuyết trắng xóa, mặt trăng treo tĩnh mịch trên nền trời tỏa sáng khắp mọi nơi bằng cái ánh sáng yếu ớt.
Không ngoài mong đợi, tiếng động ngay cạnh cửa cũng khiến Úc Noãn xoay người. Khi này Mộ Kình Triệt trở về, chậm rãi cởi áo khoác, động tác mở cửa cẩn thận như thể sợ phá hỏng giấc ngủ của cô. Từng bước rất cẩn trọng.
Úc Noãn lặng nhìn người đàn ông cẩn thận bước vào, ngay cả tay nắm cửa cũng vặn cực kỳ nhẹ, sợ rằng cô tỉnh giấc.
Không nghĩ quá nhiều, Úc Noãn lập tức cất giọng nói, thanh âm trong trẻo giữa màn đêm tĩnh lặng.
“Ông chủ, ngài về rồi.”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, phát giác cô vẫn chưa ngủ. Bất lực than nhẹ một tiếng, vốn định lên tiếng trách móc, kết quả đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc gần sát, thân thể nhỏ nhắn cũng dụi vào người hắn, vòng tay cô ôm ngang hông, cứ thế mà ôm lấy.
Sự lạnh nhạt bình thường của hắn, phút chốc bị mấy hành động này làm hòa
tan.
“Sao em lại chưa ngủ?”
Người đàn ông yêu chiều ôm cô, liền bế nhẹ lên, tham luyến vùi vào cổ cô, cơ thể cô đối với hắn nhẹ bẫng.
Úc Noãn trông người đàn ông hỏi, nhỏ giọng đáp.
“Không có ngài, em khó ngủ.”
Mộ Kình Triệt quả thật bị lời mấy lời nói này làm mềm lòng, lời trách móc vì cô chưa ngủ đã nuốt ngược vào trong, chậm rãi bế đặt cô lên giường.
“Không nghĩ, em cũng có thể nói mấy lời ngon ngọt như thế.”
Vừa đặt xuống, người đàn ông khẽ dụi lên người cô, chậm rãi vươn tay cởi lớp áo âu phục bên ngoài, chỉ còn lấy một chiếc áo sơ mi đen ôm trọn cơ thể cường tráng, kế đó xắn tay áo lên, thấy rõ được đường nét gần xanh mạnh mẽ nam tính.
Úc Noãn ngạc nhiên nhìn, cô hơi rũ mắt, lập tức cảm nhận đôi môi kiêu bạc hôn xuống nơi gò má mềm.
“Thật ra, còn có thứ còn ngọt hơn câu này đó... em có biết không?”
Úc Noãn bàng hoàng nhìn hắn.
Khó mà tưởng tượng, bình thường Mộ Kình Triệt kiềm nén ham muốn chạm
vào cô như nào, hắn đối với cô đều chỉ yên tĩnh mà ngủ, không muốn giải phóng thứ dục vọng vì sợ cô đau, lại làm ảnh hưởng đến cô như lần đầu để rồi để lại ám ảnh với cô.
Chỉ là hôm nay cô gái nhỏ chính miệng bảo đợi hắn, còn bảo không có hắn thì khó ngủ, thậm chí chủ động ôm lấy, điều này không khác gì lời mời gọi dụ dỗ. Mộ Kình Triệt chỉ e là hiện tại, khó mà bảo toàn được thứ năng lượng kia tràn trê.
Bình thường đều là Mộ Kình Triệt cần cô, muốn cô bên cạnh. Lần này ngược lại, là Úc Noãn cần hắn, rốt cuộc hắn cũng chạm ngưỡng giới hạn.