Như người ta thường nói thực tủy tri vị, có những thứ không tiếp xúc sẽ không hứng thú, nhưng một khi đã chạm vào rồi sẽ trở nên nghiện, chỉ muốn tiếp tục dây dưa không thôi.
Mộ Kình Triệt từng nghĩ hắn không hứng thú với nữ nhân, thấy cũng đã thấy qua, trên thương trường nham hiểm này thứ gì cũng từng trải nghiệm, kẻ đưa nữ nhân đến bên cạnh giường hắn vốn cũng không ít gì, nhưng chỉ cần nhìn cũng thấy ghê tởm, chứ đừng nói đến việc chạm.
Không nghĩ đến sau một đêm cùng cô gái nhỏ, hiện giờ cảm giác sinh lưu luyến không thôi. Đôi mắt không thấy, hắn bị hạn chế mọi thứ, cảm tưởng gương mặt vào thời khắc mãnh liệt kia như nào, cũng trở thành một thứ rào cản trong tâm trí hắn.
Mộ Kình Triệt tắm dưới vòi sen, từng đợt nước lạnh xả đến, cơ thể cường tráng màu đồng lộ ra, thấy rõ hình xăm che lấp hung tợn trên cơ thể dũng mãnh của hắn.
Phía bên ngoài phòng ngủ, Úc Noãn đứng ngay bên cạnh cửa. Cô hiện tại đang nghĩ lý do từ chối để đêm nay không tiếp tục ngủ cùng Mộ Kình Triệt, muốn cùng hắn dứt điểm không tiếp xúc trong thời gian này, để khi rời đi không phải lưu luyến.
Loại chuyện hoan ái cùng Mộ Kình Triệt đêm qua xảy ra, hiện giờ vẫn còn đọng lại trong tâm trí của Úc Noãn.
Bởi sáng nay cô đã dùng việc đến thăm Diệp gia để lấp liếm che đậy đi cảm giác đó, nhưng hiện tại ở cùng một căn phòng với Mộ Kình Triệt, cũng trên chiếc giường này, căn phòng này, đoạn ký ức đêm qua như bão lũ lần lượt ùa về tâm trí, khiến hiện giờ cô cũng không tránh khỏi sự hoảng loạn.
Cánh cửa phòng tắm vang lên tiếng động, hơi lạnh từ phòng tắm tràn ra cùng ít mùi sữa tắm thoang thoảng, Úc Noãn căng thẳng ngẩng nhìn chốc lát, người đàn ông với làn da màu đồng chỉ quấn gọn một tấm khăn ngang hông vô cùng lưu manh, cơ bụng gợi cảm săn chắc hiện lên, hơi nước tản ra vây quanh thân hình hoàn mỹ, bả vai rộng, gương mặt điêu khắc đẹp không góc chết. Ánh mắt tĩnh lặng của hắn giờ phút này ngó nhìn xung quanh như thể xác định vị trí của cô.
Mộ Kình Triệt vốn muốn lên tiếng gọi cô lại, kết quả Úc Noãn đã lên tiếng trước cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Ông chủ... hôm nay tôi bị bệnh, không thể tiếp tục ngủ cùng ngài”
Mộ Kình Triệt nhíu mày, gương mặt rõ ràng khó coi. Dù mới tắm xong thoải mái, nhưng nghe cô nói thì bao nhiêu cảm xúc khó chịu, đều biểu thị rõ trên gương mặt hắn.
“Không được!”
Tuy nói muốn nuông chiều cô, cho cô những thứ tốt nhất. Nhưng loại chuyện để cô rời khỏi, hắn một chút cũng không muốn.
Mộ Kình Triệt hiên ngang di chuyển lại giường mà ngồi xuống, bàn tay vỗ vỗ nơi góc bên cạnh giường.
“Bé con, em lại đây, tôi không chê em.” (1
Úc Noãn căng thẳng vẫn đứng như trời trồng. Lúc trước, cô cũng từng rơi vào tình cảnh khó xử như lần này, chính là khi bản thân đến ngày “không an toàn”. Khi đó cô cũng đã phải lúng túng giải thích, kết quả Mộ Kình Triệt cũng nói một câu như thế.
“Tôi không chê em”
Sau đó, tiếp tục ôm cô ngủ. Trông cô không khác gì cái gối ôm, tùy tiện để người đàn ông muốn làm gì thì làm.
Nhận thấy Úc Noãn mãi không tiến đến bên cạnh hắn, gương mặt Mộ Kình
Triệt dần trở nên hằm hằm. Người đàn ông cau mày, ngữ điệu cũng vì thế mà lớn giọng ra lệnh.
“Tôi bảo em lại đây!”
Úc Noãn vẫn nuôi hy vọng, cô muốn vận dụng sự nuông chiều của hắn mấy ngày nay, lí nhí nói.
“Tôi sẽ lây bệnh cho ngài.”
“Không sao, tôi chỉ cần em ngủ với tôi.”
Mộ Kình Triệt lần nữa lặp lại, không cho cô cơ hội từ chối. Hắn vốn không có kiên nhẫn, nhưng từ khi gặp cô, mới hiểu được hai từ “kiên nhẫn” đó là viết
như nào.
Mục đích của người đàn ông rất đơn giản, phải là cô ngủ cùng hắn, nhất định là cô, cho dù cô có như nào đi chăng nữa, bởi không có cô, hắn không thể ngủ được!
Úc Noãn nhìn Mộ Kình Triệt vẫn ngồi ở góc giường, hiên ngang như vách núi sừng sững, nét mặt khi này tương đối dọa người. Nếu là cô lúc trước thì một câu cũng không dám cãi, còn hiện tại thì đã khác, cô biết rõ hắn nuông chiều mình như nào.
Chỉ là nhìn hành động nhất quyết không cho cô từ chối hiện giờ, khiến cô hơi hoảng.
Mộ Kình Triệt nhận thấy cô không định lại gần, người đàn ông thở dài ngay lập tức đứng dậy, men theo mùi hương liền tiến thẳng đến phía cô, từng bước đi vững vàng quen thuộc.
“Lại đây, bị bệnh như nào, để tôi xem.”
Người đàn ông tiến lại gần, dùng thân thể cao lớn bao trọn, hơi lạnh từ hơi nước hòa vào sự săn chắc, cứ thế ôm cô vào lòng, thẳng một đường đến giường.
Vừa đặt xuống, bàn tay liền chạm khắp gương mặt nhỏ sờ nắn đủ kiểu, muốn thử cảm nhận nhiệt độ của cô.
“Khó chịu chỗ nào?”
Úc Noãn trông thấy hành động ôn nhu này, đâm lao cũng chỉ có thể theo lao, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng chỉ để diễn kịch.
“Cảm sao? Thời tiết thay đổi, trời trở lạnh, sau này em không cần ra ngoài.
Nghe cô ho, Mộ Kình Triệt đứng dậy, vớ lấy chiếc điện thoại cố định ghim ngay đầu giường muốn gọi điện, Úc Noãn như hiểu được ý định lập tức liền chặn lấy.
“Không cần, chỉ là cảm nhẹ.”
Mộ Kình Triệt ngừng lại, đưa gương mặt lại gần cảm nhận nhịp thở có chút lỗi nhịp của cô. Trước kia hắn từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, các loại bệnh đơn giản thoạt qua cũng khiến hắn biết rõ như nào. Xưa giờ, chưa có bất kỳ kẻ nào dám qua mặt hắn.
Hiện tại cô trong lòng, nhiệt độ cô như nào hắn cũng đều rõ nhất.
Mộ Kình Triệt nhíu mày, nhận ra dường như cô muốn né tránh hắn, vì thế trong lòng sản sinh cảm giác bực bội, đáy mắt sâu thẳm nhìn cô mang theo sự chất vấn.
“Bé con, em nói dối tôi? Em không hề cảm hay bị bệnh, với mức nhiệt của em hiện tại là bình thường.