Nụ hôn xâm lược, khiến Úc Noãn dần vào thế bí. Cô như một tù nhân nằm trên giường, không ngừng bị Mộ Kinh Triệt đem hành hình từng chút, chỉ có điều loại hành hình này dịu dàng ôn nhu, khiến cô muốn chìm sâu vào.
Câu nói của Mộ Kình Triệt văng vằng trong tâm trí.
Muốn cô.
Chỉ sợ là không được rồi!
Cô không dám đặt cược mạng sống của mình, nếu một ngày Mộ Kình Triệt nhận ra cô không phải đại tiểu thư
Diệp Ngọc, e rằng mạng thật sự khó mà giữ.
Tâm tình hiện tại của Úc Noãn mềm nhũn, lời nói ngọt ngào như thế nhưng cô lại chẳng dám nhận mấy phần, chỉ có thể đem chôn giấu tâm tư làm của riêng.
Úc Noãn vẫn chỉ mười tám, cô căn bản là một tờ giấy trắng trong sáng cũng chưa hề yêu đương. Đối với loại cảm giác Mộ Kình Triệt dành cho, sớm đã rung động không giữ nổi, trái tim cũng không còn là của mình, khi mà lúc nào cũng nghĩ về hắn.
Nếu biết điểm dừng đúng lúc, sẽ là tốt cho người yếu thế lại không có chỗ dựa như cô.
Cô với hắn là không thể.
Úc Noãn tâm tình như một vũng nước, cô cố nén lại cảm xúc, bàn tay nhỏ vươn lên, đốt ngón tay nhỏ nhắn chạm vào gương mặt ngũ quan đẹp như tạc tượng. Người đàn ông này, cô chỉ được phép nhìn, không được phép nhung nhớ.
Mộ Kình Triệt cảm nhận được bàn tay nhỏ đặt trên gương mặt mình, hắn khẽ áp gương mặt cúi xuống, da kề da thần mật.
"Khi nào đôi mắt ngài chữa khỏi?"
Uc Noãn cắn đôi môi nhỏ, nước mắt phủ một tầng sương, nếu biết thời gian chính xác, cô với đại tiểu thư Diệp cũng có thể tráo trở về vị trí.
Mộ Kình Triệt nghe cô nói, lại còn cho rằng cô mong mỏi đôi mắt hắn sớm chữa khỏi. Vì thế dường như không ngần ngại cắn vành tai cô, thấp giọng thủ thỉ.
"Chắc chắn không quá tuần thứ ba."
Sớm hôm nay, trưởng khoa đã báo cáo với hắn. Loại thuốc đang trong thời gian phát triển, mọi thứ tiến triển rất tốt.
Nếu như dự tính không lầm, chắc chắn ca phẩu thuật với đôi mắt này thực thi với loại thuốc kia, sẽ kéo dài trong vòng một ngày.
Sóng mũi kiêu ngạo vuốt ve trên gò má mềm mại, tham luyến ngửi lấy mùi hương của cô.
Chỉ cần đồi mắt chữa khỏi, Mộ Kình Triệt sẽ có thể cho cô những thứ tốt nhất, cũng đồng thời có thể bảo vệ được cô một cách chu toàn nhất.
"Bé con, tới sát ngày phẫu thuật, em nhất định phải ở bên cạnh tôi, rõ chưa?"
Úc Noãn nghe tới đây, đôi mắt trong vắt lần nữa mịt mờ, cô phải kiềm nén mãi, mới không để chúng trực trào bộc lộ.
"Vâng, tôi nhất định sẽ luôn bên cạnh ngài!"
Giờ phút này, đôi mắt vốn luôn mang sự thoải mái hồn nhiên, hiện tại đã nhuốm đầy bi thương, hàng lông mi cong cong dứt khoát nhắm chặt che đậy đi loại cảm xúc hiện tại.
Trớ trêu thay, Mộ Kình Triệt chẳng thể nhìn thấy gì.
Ở ngay trước mắt, nhưng lại không hiểu được nhau.
Đêm đen tĩnh lặng, hai bóng hình tuyệt đẹp ôm nhau ngủ. Người đàn ông đưa tay vuốt ve lọn tóc, thủ thỉ bên canh cô.
"Tôi sẽ cho em những gì tốt nhất."
…
Những ngày sau đó, Mộ Kình Triệt dường như rất bận rộn. Thời gian hầu hết đều ở lại tổ chức Huyết Sát, tập trung thử thuốc và nghiên cứu dược liệu. Lần nào về thì thời gian đã khuya. D
Úc Noãn đối với loại chuyện này, cô không hỏi nên cũng không biết. Đêm nào Mộ Kình Triệt cũng trở về trong trạng thái mệt mỏi, tâm tình cũng vì thế trở nên bực bội. Vì vậy những lần khi nắm xuống, đều ôm cô rất lâu.
Dù vậy thói quen bám chặt cô, cũng không hề có ý định buông ra.
Thời gian cận thu, sắp sang đông. Đó âu cũng là lý do mà thời tiết trở nên lạnh, biệt thự trên vùng đồi núi, áp suất lại thấp, vì thế đợt tuyết mỗi lúc một dày.
Chiều ngày hôm đó, ánh hoàng hôn buông xuống, phủ lên cả nền trời một màu đỏ cam, tựa hồ một bức tranh trừu tượng. Ánh sáng mặt trời cháy yếu ớt, sau cùng lịm đi, đợt tuyết ngập lên, như báo hiệu những việc sắp tới xảy ra sẽ chẳng tốt đẹp gì.
Úc Noãn đứng nơi sân vườn, những giống cây này chịu lạnh rất tốt, vì thế dưới cái nền tuyết, chúng không hề phai tàn, ngược lại càng phô họa cái đẹp.
Đỉnh núi cao ngất chập chùng, gió thổi lạnh nhè nhẹ, tâm trạng Úc Noãn lại lạnh buốt cô đơn.
Thời điểm hiện tại, hầu hết người hầu đã tập trung về sảnh chính chuẩn bị nghỉ ngơi. Chỉ còn một vài người phụ
trach thuc hien ทลิน do an.
Úc Noãn không trở về, cô biết Mộ Kình Triệt hôm nay sẽ về khuya.
Giữa không gian tĩnh lặng, thân ảnh cô đơn, lại vô tình nghe tiếng khóc và hét thất thanh, thảm thiết não nề vọng
lai.
Úc Noãn buông bỏ cây kéo, bản thân hơi rùng mình. Liền lần theo tiếng hét, phải băng qua cả một dãy rừng cao lớn phủ đầy tuyết.
Nền trời mỗi lúc một tối, tiếng la hét vang lên từng đợt rất lâu. Úc Noãn đi xuyên qua bụi cây.
Bất chợt dừng lại, cách một khoảng khá xa, trước mặt một toán người vệ sĩ đang đứng. Gương mặt kẻ nào kẻ nghiêm trang đầy lạnh lẽo. Vóc dáng cao ráo, đều rõ do luyện võ.