Phía bên ngoài, Uc Noãn đứng bên cạnh một hàng vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt. Cuộc nói chuyện kéo dài hơn mười lăm phút, Mộ Kình Triệt mới bước ra.
Úc Noãn vừa trông thấy Mộ Kình Triệt, ngay lập tức theo thói quen liền chạy lại, vòng tay nhỏ giữ lấy bắp tay mạnh mẽ của người đàn ông. Cô không biết cuộc nói chuyện diễn ra như thế nào, nhưng trông thấy rõ nét mặt của Diệp Táng xuất hiện vẻ trầm trọng, gương mặt già nua của ông ta hiện tại vẫn còn tương đối nhăn nhó.
Cảm nhận bàn tay nhỏ đang nắm lấy bàn tay mình, Mộ Kình Triệt vài phút trước còn lớn giọng đe dọa khiến Diệp Táng kinh hãi, bây giờ đối diện với cô liền thay đổi thanh âm, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài.
"Em đợi lâu không?"
"Không thưa ngài."
Úc Noãn lắc đầu liên tục, bàn tay còn căng thẳng siết lấy vạt áo người đàn ông, siết rất chặt, cô đoán được ý định và câu nói tiếp theo của Mộ Kình Triệt là gì. Nên hiện tại, ngoài biểu tình phản đối, cũng không dám cãi lời.
Mộ Kình Triệt vuốt ve cô một lúc, tiếp tục nói.
"Bây giờ tôi sẽ để em được gặp mặt riêng với cha em, nhưng thời gian đừng quá lâu, tôi sợ tôi không đợi được.
Nghe chưa?" (6)
Câu nói cất lên mang theo sự dung túng lại nuông chiều, nhưng vẫn là không cho ai có thể phản kháng. Trên căn bản lại là một câu mệnh lệnh.
Mộ Kình Triệt không muốn để cô rời đi quá lâu, hắn cũng không có hứng thú ở cái nơi hiện tại này. Chẳng qua tất cả đều là vì cô.
Nghe câu nói của Mộ Kình Triệt, ánh mắt Úc Noãn hiện lên sự hoảng loạn, cô đảo sang nhìn lão già Diệp Táng, đã thấy sự đe dọa hướng tới trong đôi mắt ông ta. Úc Noãn căng thẳng hít thở sâu, lập tức đáp.
"Vâng, tôi sẽ quay trở ra nhanh nhất."
Mộ Kình Triệt nghe câu này liền hài lòng, đi theo sự chỉ dẫn của Đình Khiêm rời khỏi. Nhưng hàng vệ sĩ của người đàn ông phân bố đến, trên căn bản vẫn dày đặc chặn bên ngoài để tránh sự cố phát sinh. Dẫu sao việc Mộ Kình Triệt ảnh hưởng đôi mắt, cho dù xuất hiện bất cứ nơi đâu vẫn luôn bố trí phòng thủ nghiêm ngặt.
Hiện tại đã gần chín giờ, đến tận khi theo Diệp Táng bước vào nhà trong, cánh cửa đóng lại, nụ cười đang diễn của cả hai cũng đều biển mất.
"Con hầu như mày giỏi thật, không nghĩ đến đem qua là kẻ phục vụ, vậy mà hiện tại lại được nuông chiều như thế!"
Diệp Táng đứng xoay người, gương mặt ông ta hằm hằm lửa giận. Cánh cửa gỗ tuy cách âm tốt, nhưng giọng nói cất ra của ông ta cũng phải kiểm nén bởi vì sợ hãi uy nghiêm bên ngoài.
Úc Noãn đứng lặng cúi đầu, bàn tay nhỏ đan vào nhau, thấp giọng lên tiếng.
"Ống chủ, mối quan hệ giữa việc bán vào làm kẻ hầu của tôi với Diệp gia, từ khi tôi bị bắt ép qua thay tiểu thư thì cũng đã kết thúc rồi."
"Kết thúc? Những thứ mày đang được thừa hưởng hiện tại chính là của tiểu thư! Đừng cho rằng nhận được nuông chiều, lại ảo tưởng trèo được cành cao. Loại người như mày, cho dù có mơ cũng đừng hòng mà đạt được!"
Úc Noãn cắn môi, nét mặt trì trệ, lời nói của ông ta căn bản không phải là không đúng.
Cô với người đàn ông đó không thể giao nhau, nhưng cô cũng không có cơ hội mà mơ tưởng.
Vốn dĩ, cô cũng chỉ muốn có được sự tự do đơn giản của bản thân. Cho dù là theo hầu Diệp gia, hay là thương nhân hắc đạo họ Mộ, cô cũng chỉ bị giam lại, khác ở việc là cách đối xử.
Khi này, Diệp Táng xoay người lại, nét mặt trừng trừng tức giận vì thái độ của Úc Noãn hiện tại đã dám ngang nhiên cãi lời sau hai tháng theo hầu bên cạnh Mộ Kình Triệt.
Nếu là trước đây, chắc chắn sẽ dạy dỗ bằng vũ lực. Còn hiện tại, ông ta sợ nếu thực hiện, đến khi trở ra người của
Mộ gia lại nhận thấy sự bất thường.
Úc Noãn đứng khép nép, không lâu sau lại nghe tiếng động từ phía trên lầu. Lúc ngầng lên đã thấy đại tiểu thư
Diệp Ngọc từng bước đi xuống cầu thang. Cứ thế tiến lại phía cô với dáng vẻ khinh miệt.
Diệp Ngọc lả lướt lại gần, cẩn thận thăm dò chiếc váy trên cơ thể cô. Thoạt nhìn đã rõ, trị giá không hề nhỏ.
"Một con hầu mà lại được nuông chiều như thế?"
Cô ta nhíu mày, ngữ điệu rõ ràng không hề vui.
Thừa nhận rằng, ban nãy hoàn toàn chứng kiến Mộ Kình Triệt liền sinh ra ghen ghét với Úc Noãn, một người đàn ông như thế, không lý nào lại có thể đặt sự quan tâm lên một kẻ thấp kém này được.
Thế nhưng tuy ghen ghét, Diệp Ngọc vẫn rất biết nghĩ cho mình. Cô ta cau mày nhìn Úc Noãn, buông vạt váy đang nắm ra.
Mộ Kình Triệt hiện tại đôi mắt bị ảnh hưởng, cô ta có thể cảm thán vẻ điển trai lẫn sự kiêu ngạo, tiền tài quyền lực của người đàn ông đó, nhưng cô ta cũng không muốn để bản thân theo hầu để đổi lại cả đời chỉ có thể bên cạnh một kẻ mù. Q
Vì vậy, trước khi đưa ra sự suy nghĩ cuối cùng, Diệp Ngọc cô ta vẫn cần nhất là thời gian.
"Bây giờ ở bên cạnh ngài Mộ, thì chắc chắn rằng cả đời của cô cũng chỉ ở bên cạnh ngài ấy, mãi không thể ngóc
ดลิ่น duoc."
Úc Noãn nghe câu này, lập tức ngầng nhìn Diệp Ngọc.
"Tiểu thư... ý cô là gì?"
Cô theo hầu Diệp Ngọc cũng đã hơn sáu năm trời, bởi vì gương mặt tương đối giống, Diệp Ngọc lúc đó với cô có sự yêu thích nên giữ lại là kẻ hầu thân cận.
Hơn ai hết, Diệp Ngọc cũng là người biết cô mong mỏi sự tự do.
Tuy rằng Mộ Kình Triệt nuông chiều cô, cho cô sự thoải mái, nhưng trên cương vị vấn là bị giam lại.