Úc Noãn bị đặt lên giường dưới lực tay mạnh mẽ đỡ lại tránh cô bị va đập, chưa cảm nhận rõ đã thấy gương mặt
Mộ Kình Triệt vùi vào hõm cổ nhỏ, mái tóc ngắn của hắn xõa ra, từng sợi ngắn đen nhánh chạm lên vùng cổ khiến cô hơi nhột, dù đã ở bên cạnh cũng gần hai tháng, nhưng kỳ thực cô vẫn chưa kịp thích nghi.
Mộ Kình Triệt ôm cô gái nhỏ, cảm giác thỏa mãn vô cùng, bàn tay muốn lấn sâu tham lam mà luồn xuống lớp váy mỏng chạm lên da thịt mềm mại, kết quả chạm chưa được bao lâu đã bắt gặp hai bàn tay nhỏ nhắn đang vô lực vươn ra ngăn cản bàn tay muốn làm loạn.
"Khong dudc!"
Uc Noãn hít thở sâu một hơi, ngẩng nhìn gương mặt của người đàn ông gần trong gang tấc cố gắng giữ bình tĩnh, ánh mắt hắn đen láy, hiện giờ sâu trong đôi mắt nhìn cô có phần gian tà khó mà đoán được.
Người đàn ông thấy cô cản lại thì ngừng, nhưng vẫn tiến sát lại gương mặt nhỏ, má kề má, đưa bàn tay mân mê đường nét theo thói quen, đôi môi hắn cúi xuống chạm vào môi cô thân mật cọ cọ, cất giọng trêu chọc.
"Tôi đang thực hiện hình phạt, em lại chê không muốn nhận?"
Úc Noãn cắn cắn môi, cô chợt nghĩ đến những lần làm sai điều gì đó hình phạt tương đối nặng, gần như phần ăn cơm mấy ngày liền bị cắt bớt, hơn thế nếu nghiêm trọng thì chịu trận đòn roi là không tránh khỏi. Còn người đàn ông trước mặt lại đang đề trên người cô, dường như không làm gì quá đáng.
Nhìn kiểu gì cũng rõ hình phạt nhẹ.
Bên ngoài trời hiện giờ, đã hừng ánh sáng rõ rệt, thấy được Mộ Kình Triệt cao lớn trước mặt, chiếc áo ngủ màu đen bằng lụa thượng hạng, thân hình rắn chắc đang dụi vào hõm cổ cô, trông cảnh tượng giống như vật lớn nguy hiểm quấn người.
Mộ Kình Triệt nhận thấy cô im lặng như sợ hãi thì đáy mắt hắn trầm xuống không doạ cô nữa, cúi người khẽ cắn đôi môi nhỏ quyến luyến, se miết khiến Úc Noãn bất lực chịu trận, nơi bàn tay cũng không ngừng chạm vào lớp vải, càng lúc càng tiến lên phía nơi đẫy đà muốn chạm vào xoa nắn.
Qua một lúc, Úc Noãn mất sức bởi sự trêu đùa, hơi hờn dỗi nghiêng mặt sang một bên né tránh. Mộ Kình Triệt nhận thấy điều đó, ánh mắt hiện tia mềm mại, cất giọng thoả hiệp dỗ dành.
"Được rồi, phạt đủ rồi."
Người đàn ông muốn suy nghĩ điều gì, rất lâu sau liền ngồi bên cạnh, đầu ngón tay vuốt ve lấy mái tóc thon dài, trầm thấp cất giọng.
"Em có muốn về thăm Diệp gia hay không?"
Vừa nghe câu này, Úc Noãn ngạc nhiên ngẩng nhìn người đàn ông, ánh mắt hắn vẫn đang tập trung nhìn cô, chỉ là tầm nhìn hơi lệch bởi không thể thấy.
Mộ Kình Triệt thấy cô động đậy, nghĩ rằng đã thành công khiến cô vui, hắn vòng tay giữ lấy eo nhỏ, thấp giọng an ủi
"Việc bắt ép em qua làm người hầu khiến em cách xa gia đình hơn hai tháng không gặp, có lẽ em đã rất nhớ cha mẹ rồi. Tôi sợ em ở đây sẽ trở nên buồn bã, tâm trạng u sầu không vui."
Lời nói của Mộ Kình Triệt hết sức chân thành, chủ đích cũng chỉ vì muốn đưa cô trở về gặp Mộ gia, dẫu sao một cô gái nhỏ bị bán đem qua đây sống một mình ở nơi xa lạ, sớm đã thành nổi sợ. Nghĩ đến việc cô cách xa gia đình hơn hai tháng lại buồn rẩu, hẳn không đành lòng tiếp tục.
Nếu hiện tại người trước mặt hắn là Diệp Ngọc, khi nghe điều này chỉ sợ vui mừng không hết.
Nhưng người hiện tại trước mặt lại là Úc Noãn, đối với việc đem về Diệp gia, lại sợ nhiều hơn.
Mộ Kình Triệt thấy cô im lặng, người đàn ông vuốt ve lọn tóc mềm mại, thấp giọng hỏi lại một cách nhẫn nại.
Chính bản thân cũng không nghĩ được rằng, tại sao lại lo lắng cho tâm trạng của cô như thể.
"Bé con, em không nói gì sao? Không muốn về thăm gia đình mình?"
"Muốn, tôi muốn!"
Úc Noãn nghe đến đây mới thức tỉnh, cô thoát khỏi dòng suy nghĩ, bối rối gật đầu liên tục. Nếu hiện tại trong bộ dạng Diệp Ngọc, cô cũng chỉ có thể diễn cho tới cùng, nếu không bị lộ ra bản thân không phải đại tiểu thư mà chỉ là một kẻ hầu, chắc chắn mạng sẽ không còn.
Tình cảnh hiện tại không khác gì đứng giữa sinh tử vậy, nét mặt trở nên nhăn nhó đầy lo sợ.
Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy gì, nhưng nghe cô nói, hắn đã nghĩ rằng cô vui, cho rằng vừa làm một việc rất
dung dan.
"Khi nào muốn về gặp cha mẹ của em?"
Úc Noãn bối rối, nét mặt đôi chút sa sầm nhưng trong giọng nói vẫn cố gắng thể hiện cảm giác thoải mái và vui vẻ.
"Càng sớm càng tốt, được không thưa ngài?"
Mộ Kình Triệt hài lòng khi nghe câu nói, lần nữa cúi thấp vùi đầu vào mái tóc mềm mại.
"Được, tôi sẽ liên hệ với Diệp gia, ngày mai đem em trở về. Nhưng thời gian chỉ kéo dài một ngày, đồng thời tôi cũng đi theo."
Úc Noãn cắn môi, gương mặt mang đầy sự miễn cưỡng. Nhưng hễ đối diện với ánh mắt người đàn ông đang nhìn, cô nhận thấy hắn mang theo sự vui vẻ. Cho dù ánh mắt hắn không thể nào đoán được cảm xúc bản thân cô, nhưng cô vẫn cố gắng nở nụ cười.
Kỳ thực, Mộ Kình Triệt là không thấy nhưng vẫn cứ tạo cái cảm giác áp bức đem đến, khiến cô chẳng thể chống đỡ nổi.