Khu phòng điều trị.
Thời Cảnh bất lực nhìn bảng thông số đo huyết áp nhịp tim của Mộ Kình Triệt, chưa bao giờ cậu ta cảm thấy bản thân vô dụng như thế này.
Mấy tấm bằng thạc sĩ tiến sĩ, bằng loại giỏi ưu tú, tốt nghiệp viện đại học đào tạo y dược lớn có tiếng của thành phố. Danh tiếng vang xa vô cùng, vậy mà bệnh tình của Mộ Kình Triệt cậu lại không thể nào mà phỏng đoán.
Thời Cảnh từng một thời đắc thắng, cậu ta có tay nghề tốt đối với bệnh nhân, bất cứ ai vào tay cũng đều được cứu sống. Cho đến khi là Mộ Kình Triệt, mới thấy thật sự không bằng một kẻ hẩu bên cạnh.
"Mới ngày hôm qua lần cuối đo tình trạng sức khỏe, ông chủ liên tục đi đến mức thấp xuống. Vậy mà hôm sau khi trở về gặp nữ hầu, bây giờ lần nữa về trạng thái ồn định."
Vừa nói, nét mặt Thời Cảnh sa sầm.
Đình Khiêm lần quản gia Mục cũng không phải người ngạc nhiên ngoại lệ.
Dạo gần đây, tiến triển các loại độc càng tốt, dần dần tìm đến phương án chữa trị, bắt đầu đi vào hướng chung.
Mộ Kình Triệt hiển nhiên cũng nhận được tin báo này, các loại độc sớm đã tìm ra nguồn gốc gây hại. Bây giờ chỉ cần tiến hành đi sâu vào tìm thuốc giải.
Ngay khi phát hiện ra, trưởng viện vui mừng không kém. Sau bao ngày nỗ lực, cuối cùng cũng tìm ra được phương án giải quyết.
"Ông chủ, tôi đảm bảo trong vòng hơn một tháng, sẽ trích xuất xong thành phần chữa khỏi đôi mắt. Ngài yên tâm!"
Mộ Kình Triệt cầm bình thử mẫu, ánh mắt hắn bức người dù chẳng thấy gì vẫn khiến nhiều người cúi thấp mặt kính nề. Người đàn ông lặng nghe kết quả, khẽ gật đầu hài lòng vì tiền độ nhanh chóng.
Vốn dự định ở lại xem xét, chỉ là không nghĩ đến nghe Đình Khiêm báo cáo, nét mặt hiện tại đôi chút sa sầm.
"Ông chủ, Mộ Thúc muốn kiếm ngài. Yêu cầu ngài cùng họp mặt với Mộ gia. Ngài có định từ chối hay không?"
Người đàn ông nhướng cao mày, nét mặt rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, chẳng ai có thể nhận rõ được.
Từ lúc đôi mắt lâm vào hệ trọng không thể thấy, cứ cách một tháng người trong gia tộc Mộ lại yêu cầu hắn gặp mặt.
Mộ Kình Triệt biết, chủ đích cũng chỉ là nhằm vào chỉ trích đồi mắt của hắn, cùng việc trì hoãn đưa quyền kiểm soát Đế Đô vào tay trợ thủ đắc lực Nhiệm Kha.
Người đàn ông nghe kết quả báo cáo từ viện trưởng, dẫu sao cũng chỉ kéo dài hơn một tháng.
Hắn vẫn là tiến đến gặp những kẻ có ý định tạo phản kia, tránh việc lại nảy sinh ý đồ khác và đắc thắng.
"Không cần, sắp xếp báo cáo. Bây giờ tôi sẽ lập tức qua."
"Đã rõ."
Mộ gia hình thành lâu đời, qua bao năm thế hệ ngày càng phát triển vững mạnh. Ban đầu chỉ hoạt động ở một bề mặt nổi là thế giới ngầm hắc đạo, từ sau khi Mộ Kình Triệt lên yên vị, tiến hành lấn sang bên thương trường và kinh doanh, dần vị thế to lớn khẳng định nắm giữ mạch máu nền kinh tế thành phố.
Gia thế ổn định, khi lão gia Mộ đưa quyền cho Mộ Kình Triệt, khoảng thời gian đó thật sự đã dấy lên làn sóng lớn, không có dấu hiệu thuyên giảm.
Nếu không phải do Mộ Kình Triệt xém mất nửa cái mạng khẳng định thân phận khiến lũ người đó tạm thời dẹp bỏ dã tâm, chỉ sợ đến hiện giờ vẫn nuôi ý định giết chết hắn.
Chiếc xe sau hơn nửa tiếng, liền dừng lại danh viện lớn Mộ tộc.
Mộ Kình Triệt thần thái nghiềm nghị, bước chậm rãi qua phủ lớn của gia tộc. Dù đôi mắt không nhìn thẩy, khí chất lạnh lẽo của bậc quân vương vẫn luôn khiến kẻ khác khiếp sợ. Trên tay, còn là một cây gậy dò đường, chất liệu gỗ đắt xa xỉ, theo sau là quản gia Mục lẫn Đình Khiêm phù trợ.
Nơi dãy người hầu đứng chào đón, đối diện với khí thế cũng phải lùi bước.
Kẻ hầu nơi đây chủ nào tớ nấy, lão già Mộ Thúc đã ghét Mộ Kình Triệt, hiển nhiên bọn họ cũng không có động thái đón khách là bao.
Danh viện Mộ gia, năm xưa dưới tay lão gia Mộ Trưởng. Tuy nhiên lại bị cậu hai Mộ Thúc nổi dã tầm, lập tức tiền lên chiếm đất. Cũng kể từ đó, Mộ Trưởng chẳng dám đặt niềm tin vào những đứa con tự nuôi nấng nay muốn cầm dao đầm ngược người nhà.
Những bức tường cổ cao sừng sững, tượng các vị thần cổ kính, thể hiện uy quyền Mộ gia là một gia tộc lâu đời.
Vừa bước vào phía trong, đã phát giác rất nhiều người. Hầu như đều là các thương nhân Mộ gia, gần xa đều có.
Ngay cả lão gia Mộ Trưởng giờ phút này, cũng hiện diện ở đây.
Lão gia Mộ ưu nhã nhấp trà, trên người vận cổ phục phong thái uy quyền thường thấy thời xưa, hàng râu dài, nhưng đôi mắt vẫn mang sự cương nghị.
Vừa trồng thấy Mộ Kình Triệt, mọi người vờ thân thiết lập tức hô lên.
Mộ Thúc đảo tầm nhìn, vươn bàn tay chỉ vào chiếc ghế sừng sững sang trọng bằng gỗ quý.
"Cậu Triệt, cậu ngồi ở đây."
Nhưng vài giây sau, ông ta lập tức thay đổi ngữ điệu, tiến lại gần dắt tay Mộ Kình Triệt, khinh bỉ lên tiếng.
"Thật xin lỗi, tôi lại quên mất. Cậu Triệt, chẳng phải cậu bị mù sao? Để tôi dắt cậu."
Nghe đến đây, mọi người được phen xôn xao.
"Cậu hai, cậu đừng nói thẳng thể chứ?"
Một người trong số đó nghe vậy, cũng lên giọng châm chọc. Nếu là trước đây quả thật cho mười lá gan cũng không dám dùng thái độ này với Mộ Kình Triệt, còn hiện tại đối với mọi người, đây là người mù không hơn không kém.
Nơi đây, bề ngoài mang trong mình dòng máu, nhưng chung quy cũng chỉ là cào xé. Gia sản Mộ gia lớn, vậy mà chỉ như miềng bánh. Mộ Kình Triệt thầu tóm toàn bộ, nhưng bọn họ lại như cá đền không ngừng rỉa.
Chỉ duy lão gia Mộ nhàn nhã nhấp trà, nét mặt âm trầm không muốn ngó ngàng cảnh tượng xung quanh.
Không phải không muốn giúp đỡ, chỉ là Mộ Trưởng tin tưởng Mộ Kình Triệt, với đứa con nuôi này, ông thật sự rất coi trọng.