Vài ngày sau đó, Diệp gia nhận được tin báo một bức thư mời đến hội họp cổ đông do tập đoàn Đế Đô thực hiện. Ban đầu nhận lá thư, lực tay lão già Diệp Táng có hơi run bởi liên quan đến Mộ gia.
Ngay trong hội họp cổ đông, người chủ tịch đảm nhiệm tạm thời vị trí hiện tại của Mộ Kình Triệt là thủ vệ thân cận bên cạnh - Nhiệm Kha.
Các vị cổ đông lớn nét mặt thời khắc này nghiêm nghị, ai nấy đều hay tin việc đôi mắt của Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng nên tạm thời không thể cai quản, tuy nhiên người đàn ông trên thương trường vẫn có máu mặt, cho dù tạm thời có chê bai năng lực đi chăng nữa thì cũng không dám đối chọi với một người như hắn.
Hiện tại tập đoàn Đế Đô tuy duy trì ổn, sâu phía trong lại có cơn sóng ngầm không ngừng dâng lên cao. Dẫu sao việc để một tập đoàn lớn rơi vào tay kẻ mù, thử hỏi mấy ai chịu được, không chừng lợi nhuận của họ sau đợt này bị ảnh hưởng, kẻ thiệt cũng chỉ có họ. Vì thế không ít người nổi dã tâm muốn trở mặt.
Khu phòng họp, các cổ đông lớn đều tập trung ánh mắt về Nhiệm Kha. Tuy anh chỉ là người thay thế cho Mộ Kình Triệt, nhưng tiếp quản đều rất ổn.
Nhiệm Kha thần sắc nghiêm túc và cân nhắc kỹ lưỡng, đôi mắt sắc bén nhìn về bảng điều hành không lâu trước đây nhận từ phía Mộ Kình Triệt. Không nghĩ đến, chủ tịch của cậu lại có ý định ban phát lợi ích cho Diệp gia.
Phải nói đến việc, cách đây không lâu Diệp gia đã qua mặt với số tiền không ít của trại từ thiện. Thậm chí còn lợi dụng danh tiếng và quỹ từ thiện để nâng cao, tiền phân phát đến các cô nhi viện lại chẳng còn bao nhiêu.
Diệp gia nhiều mặt như thế, tuy vậy hễ đối diện với Mộ gia đều cúi đầu như một con vật trung thành.
Nhiệm Kha mím môi, nét mặt cân nhắc một cách thận trọng trước khi có chính thức đưa ra quyết định.
“Hội đồng cổ đông Diệp gia hỗ trợ vào Đế Đô, qua ngần ấy năm thu lợi nhuận phần trăm về tập đoàn đoạt doanh thu cao. Lần hội họp này, tôi chính là thay chủ tịch muốn ra quyết định trao tặng ban thưởng cho Diệp Táng lãnh đạo Diệp gia. Nhằm nâng cao giá trị công ty và đóng góp tích cực vào sự thịnh vượng chung.”
Mọi người khu phòng hơi lắng đọng, bọn họ đều rõ Mộ Kình Triệt bị ảnh hưởng đôi mắt, vì thế đại tiểu thư Diệp tình nguyện dành thời gian qua chăm sóc. Nhìn kiểu gì cũng rõ là đang dùng việc công vào việc tư, hơn thế dạo gần đây, tình hình Diệp gia cũng chẳng hề phát triển bao nhiêu.
Nghĩ là thế, nhưng mọi người đều miễn cưỡng vỗ tay, tiến hành chúc mừng.
Nhiệm Kha hắng giọng một lát, tiếp tục nói.
“Quyết định này có hiệu lực, Đế Đô sẽ thực hiện chuyển nhượng dự án lớn là khai thác mở rộng khu vực cảng biển lớn quốc tế.”
Mọi người đồng loạt trố mắt, vài người không nhịn được hắng giọng, đẩy tầm mắt thèm thuồng về Diệp Táng.
Với tổng mức đầu tư lên đến hàng tỷ đô la, dự án này ban đầu thực hiện tốn nhiều chi phí khởi công bởi hạ tầng giao thông, các dịch vụ trong ngành. Tuy vậy mở ra lợi nhuận ngầm tương đối lớn bởi thu hút tiềm năng nước ngoài.
Mà ngay cả Diệp Táng, ông ta dường như cũng chưa chấp nhận được thực hư câu chuyện, dù vậy vẫn đứng dậy cúi đầu cảm ơn một cách kính trọng khi đối diện với Nhiệm Kha.
Ban đầu nghi hoặc khi nhận được tâm thư từ Mộ gia, ông ta còn cho rằng kẻ hầu phân bố đến làm không tốt nên Mộ gia muốn nghĩ cách trừng phạt, tiếp tục phân giáng cấp chức và giảm đi phần doanh thu.
Chỉ là không nghĩ đến, nữ hầu kia lại được lão già thương nhân hắc đạo trọng dụng như thế.
…
Trở về Diệp gia, Diệp Táng chưa kịp thích nghi vội vàng tìm đến đứa con gái Diệp Ngọc để thuật lại. Ông ta chính là muốn đem đứa con gái của mình qua lấy lòng, hòng đạt được nhiều doanh thu hơn.
Diệp Ngọc thời điểm này sống rất kín tiếng, tránh việc sự thật để lộ ra bên ngoài.
Nghe xong câu chuyện, gương mặt cô ta có chút cảm thán nữ hầu Úc Noãn, dù vậy vẫn là không thay đổi ý định. Bởi căn bản, cô ta không muốn phí hoài tâm tư và thời gian vào một lão già bị mù và còn điên, hơn nữa danh tiếng tệ hại kia.
Nếu Úc Noãn làm tốt, vậy cứ để Úc Noãn thay thế lấy hết phần lợi nhuận cho Diệp gia là được.
Diệp gia vẫn mãi được lợi.
Dẫu sao thả Úc Noãn đi, cũng xem như trao đổi.