“Hơn hết chính là… làm ấm giường của tôi.”
Ấm giường theo cách nghĩ của Mộ Kình Triệt, vốn cũng không phải đơn thuần. Trước kia Mộ Kình Triệt không có hứng thú với nữ nhân, không nghĩ đến hiện giờ đối với cô bộ dạng lại có chút lưu manh.
Biết làm sao được, hiện giờ hắn mê luyến cô như thế.
Kẻ khác cướp sắc, thì hắn chính là đoạt hương.
Người đàn ông khẽ dụi nơi hõm cổ, vài giây sau điều chỉnh tư thế, tiếp tục ôm cô vào lòng. Đầu ngón tay vươn ra, lau đi những giọt nước mắt kia.
“Ngoan, tôi không làm gì, em chỉ cần làm tốt nhiệm vụ tôi cũng sẽ không bạc đãi em.”
Mộ Kình Triệt trước kia không dỗ dành kẻ khác, chính hắn hiện tại cũng không biết thay đổi bao nhiêu khi tự nói ra những lời nói này.
Úc Noãn nghe lời dỗ dành này, bỗng chốc cũng cảm thấy không còn lo lắng nữa, nhưng sự sợ hãi vẫn chưa hề thuyên giảm.
Người đàn ông vươn tay, ôm cô vào lòng.
Đêm nay, Mộ Kình Triệt thật sự ngủ rất ngon, giấc ngủ duy trì đều bình ổn tâm trạng đến chính hắn cũng phải công nhận, vượt xa mấy thứ máy móc Thời Cảnh vẫn hay chữa trị.
Bình thường Mộ Kình Triệt luôn xem nhẹ mạng sống của hắn, bởi vốn dĩ hắn biết không kẻ nào lớn gan dám gây tổn hại. Chỉ có gần đây nhất, hắn chủ quan bởi kẻ bên cạnh sớm đã nuôi trong người đợi thời cơ từ lâu.
Vì thế, Mộ Kình Triệt sau đợt tẩy trần dưới máu người, thật sự bản năng mất khống chế đến mức không thể tin tưởng được ai.
Vậy mà đối với với cô gái nhỏ này, hắn lại dễ dàng buông bỏ phòng bị, chìm sâu vào sự bình yên khó có thể tả.
Từ sáng, Mộ Kình Triệt đã sớm tỉnh dậy.
Người đàn ông dù trước mắt một mảng đen chẳng thấy gì, nhưng hắn vẫn vươn đầu ngón tay vuốt ve gương mặt nhỏ. Muốn thông qua sự cảm nhận, phác họa hình ảnh cô trong đầu hắn, muốn tưởng tượng.
“Diệp Ngọc.”
Mộ Kình Triệt lẩm bẩm lại cái tên này.
Hắn cúi thấp, cảm nhận sự tiếp xúc thân mật nơi hai làn da, đôi mắt cô khi này vẫn còn trong giấc ngủ đang nhắm lại.
Hàng lông mi dài run lên, tựa hồ cánh bướm mỏng manh.
Sóng mũi nhỏ nhắn lại cao.
Đôi môi đầy đặn trơn bóng mượt, lại ngọt hơn đường.
Nghĩ đến xúc cảm hôm qua, chỉ hận không thể hôn đến khi nào thỏa cơn nghiện. Nhưng hắn lại không nỡ nhìn cô sợ hãi.
Chính Mộ Kình Triệt cũng không khỏi thắc mắc, rốt cuộc nữ nhân này có sức hút như thế nào lại khiến hắn mê luyến như thế
Chưa bao giờ, Mộ Kình Triệt khao khát sớm chữa khỏi đôi mắt này như thế.
Nếu trước đây hắn muốn đôi mắt lành lại để có thể lên cầm đầu, dẹp loạn đi ý định của lũ sâu bọ ngoe nguẩy, thì hiện tại, hắn lại muốn có thể được chứng kiến hình dáng gương mặt nhỏ nhắn này ra sao.
Liệu có như trong tưởng tượng của hắn hay không?
Người đàn ông nâng lọn tóc mềm mại xõa tung, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc thơm thoang thoảng.
Úc Noãn vốn còn nghĩ rằng, bản thân ngủ cùng Mộ Kình Triệt sẽ khó khăn không ngủ được. Chỉ là thời điểm cô tỉnh dậy lại ngủ khá sâu, vừa mở mắt đã đối diện với đôi mắt đen nhánh mang theo sự yêu chiều của người đàn ông, gương mặt kiêu ngạo gần trong gang tấc, đến mức cảm nhận rõ sự ấm áp từ da thịt đối phương.
Trong vô thức cô liền né tránh ánh mắt xoay đầu, mặc dù biết người đàn ông không thể nhìn thấy.
Cảm nhận động tĩnh, người đàn ông liền kéo cao khóe môi, cúi người cắn lên vành tai nhỏ, cô vẫn cứ theo thói quen rụt người lại.
“Tỉnh rồi à?”
“Vâng.”
“Dọn đồ của em lên phòng tôi đi.”
Úc Noãn nghe đến đây chột dạ, vẫn nghĩ cách kiếm cớ từ chối.
“Tôi nghĩ người hầu cấp bậc thấp, chỉ cần ở khu phòng chung là được.”
Người đàn ông nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng. Lần này lòng bàn tay luồn ngang eo nhỏ, khẽ cúi đầu dở giọng điệu đe dọa.
“Bé con, em phải biết là trước giờ không ai dám từ chối yêu cầu của tôi. Em có phải là đang chê cuộc sống này quá dài hay không? Hay do em thấy tôi đối với em dễ nói chuyện như thế?”
Lần thứ nhất cô từ chối, để nụ hôn của Mộ Kình Triệt rơi vào không khí trong hụt hẫng.
Lần thứ hai cô từ chối, là khi không hề xuất hiện trên phòng hắn, hại hắn một đêm quằn quại trong cơn cực cảm và chứng mất ngủ.
Úc Noãn nghe mấy câu đe dọa, cũng biết không có quyền lựa chọn.
“Vâng, tôi sẽ dọn lên.”
“Giỏi lắm! Sau này chỉ cần theo hầu tôi, không cần phải làm bất kỳ việc nặng gì, đây chính là đặc quyền của em.”
Rốt cuộc cái đặc quyền này, một chút Úc Noãn cũng không dám nhận.
Nhưng cô vẫn miễn cưỡng trả lời.
“Cảm ơn ngài.”
Trời thì đã sáng, nhưng Mộ Kình Triệt vẫn không có ý định rời giường, ôm người con gái mềm mại trong lòng.
Vừa nói, khẽ dụi đầu vào hõm cổ nhỏ, hơi thở nóng rẫy, vô thức còn cắn một cái nhẹ nhàng rồi miết lấy trên da thịt mềm mại khiến Úc Noãn bất lực cong người, hành động này càng dễ dàng áp sát vào lồng ngực cường tráng phía sau, vì thế, các đường cong trên cơ thể cũng hiện ra rõ, Mộ Kình Triệt cũng cảm nhận được sự đầy đủ này.
Ánh mắt người đàn ông cũng tối sầm xuống, có ngọn lửa vô hình đang dần được nhen nhóm.