“Bé con, trở về thành phố Trùng Khánh cùng tôi được không?”
Úc Noãn ngạc nhiên ngẩng nhìn, phát giác đôi mắt đen láy xoáy sâu vào cô, chứa bao nhiêu sự thâm tình, dường như không có ý định che giấu, cứ thế thẳng thừng bộc lộ với cô.
Ngay lập tức, cô không đủ can đảm nhìn hắn nữa, che đậy đi cảm xúc bản thân khi phóng tầm mắt nhìn về hướng thành phố lộng lẫy phía bên ngòai.
Thành phố Trùng Khánh là nơi xuất phát điểm của Úc Noãn, cho dù không biết nguồn gốc bản thân như nào. Nhưng Úc Noãn vẫn biết rõ đó chính là nơi cô rời đi.
Để mà nói đến việc quay lại, bây giờ nơi đó không còn lý do đối với cô.
Mộ Kình Triệt nhìn cô thất thần không đáp lời, hắn không tỏ ý định trách móc, bàn tay vừa ôn nhu vuốt ve mái tóc. Hiện giờ mái tóc phần nào đã khô. Từ phía trên nhìn xuống, thấy được chiếc cổ cao kiêu hãnh trắng ngần, cơ thể mỏng manh quyến rũ lấp ló sau vạt váy, khắc họa nên dáng người, thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt chỉ thuộc về riêng cô.
Hắn không thể nhận đính chính xác đó là mùi hương gì, chỉ biết rằng, thật êm dịu, ngoại trừ người con gái này có thể bước vào thế giới kiên cố của hắn, tất cả đều không thể. Nhìn Úc Noãn mỏng manh như tấm lụa thượng hạng mềm mại, hắn bỗng cảm thấy đây thật sự là một uy lực mạnh mẽ, ngay cả hắn cũng không thể phòng thủ.
Nhẹ nhàng luồn bàn tay vào mái tóc dài, theo từng cái chạm xuống nơi da thịt nhẫn mịn, đáy mắt hắn theo đó, dần dần tối lại, ánh mắt ban đầu bị thay thế bởi ngọn lửa dục vọng trong vô hình.
Ngay sau đó, Mộ Kình Triệt vén mái tóc cô ra, đôi môi kiêu bạc nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ mềm mại trắng ngần khẽ nhấm nháp dây dưa, giống như muốn tận hưởng dư vị ngọt ngào, lại là một sự khởi đầu cho ý nghĩa chẳng mấy tốt đẹp trong đầu hắn.
Làm sao có thể khiến Mộ Kình Triệt hắn vững được tâm, khi hiện tại trước mặt là người con gái hắn nhớ thương suốt bốn năm trời, lại còn toàn bộ những gì hắn mong mỏi nhất?
Tầm khăn tắm bỗng nhiên rớt xuống.
Úc Noãn hơi rùng mình bởi nụ hôn này, nhất là khi bàn tay người nào đó đang có ý đồ xấu vuốt ve thăm dò một lượt cơ thể cô, rồi cho đến khi luồn vào phần đùi non mịn phía sau vạt váy dài.
Cô căng thẳng, hơi thở cũng có phần bị trật nhịp, hoảng loạn đưa bàn tay ngăn lại bàn tay nguy hiểm của hắn, đôi môi nhỏ mấp máy một cách khó khăn.
“Ông chủ, như vậy... không hợp lẽ...
Mộ Kình Triệt cảm nhận thân thể nhỏ run như cầy sầy, nhưng hắn biết rõ bản thân sẽ chẳng thể gây tổn hại cho cô, vì vậy khi thấy cô run rẩy, trong đầu chỉ hiện lên suy nghĩ có lẽ cần phải để cho cô hiểu thêm về loại chuyện này.
“Bé con, đây đều là chuyện bình thường cả.”
Hắn vừa nói, thanh âm trầm thấp vang lên, càng về sau lại càng kéo dài một cách âm hiểm, khiến Úc Noãn đối diện với hắn mỗi lúc càng thêm lúng túng.
Ngay lập tức, Mộ Kình Triệt bế bổng thân thể nhỏ lên, từng bước di chuyển xuống một bên góc giường rộng lớn.
Vừa đặt xuống chưa bao lâu, Mộ Kình Triệt nhìn vào đôi chân cô, bàn tay hắn cứ thế mà chạm lên, Úc Noãn hoảng loạn muốn rụt lại, kết quả hắn cứ thế mà bắt lấy.
“Đừng... bẩn!” Cô vội vàng lên tiếng.
“Tôi sẽ chuẩn bị cho em một đôi dép ngủ trong phòng, đều là tôi sơ ý rồi”
Ánh mắt tập trung nhìn vào đôi chân trần của cô, bởi tiếp xúc nền sàn lạnh lẽo nên đôi chân cô cũng trở nên lạnh hơn. Hơn thế, bàn tay Mộ Kình Triệt cứ thế mà chạm lên chân của cô, nhẹ dùng bàn tay hắn ma sát xoa xoa để tiêu tán bớt đi cái lạnh, không có dáng vẻ chán ghét, ngược lại đôi mắt tràn đầy âu yếm chân thành vì sợ cô ảnh hưởng đến cái lạnh.
Kể từ sau đêm đó, mối quan hệ cả hai đã thay đổi theo một cách thức khác.
Trong lúc ngây người nhìn một người cao ngạo tại thượng như hắn, nay vì cô mà quỳ trên nền sàn, ôn nhu xoa chân cho cô chỉ vì sợ cô bị lạnh.
Đến lúc Mộ Kình Triệt hoàn thành, ngay lập tức liền ngồi bên cạnh giường, nhẹ nhàng để cô ngồi trên đùi hắn một cách tự nhiên, khẽ cúi người, cắn lấy vành tai nhỏ nhắn tùy ý, dáng vẻ vô cùng lưu manh.
“Bé con, bốn năm qua, lúc nào tôi cũng nhớ em cả...
Lời nói của Mộ Kình Triệt, mùi hương của hắn, cứ thế mà chạm trên bả vai cô, làm cô bị chi phối khi khắp nơi đều bị vây quanh bởi hẳn.
Úc Noãn căng thẳng khi ngồi trên đùi hắn, không khó để cảm nhận cơ thể hắn đang có biến chuyển đến mức lạ thường. Cô muốn vươn tay đẩy, nhưng rõ ràng là vô dụng, cả người cô như bị hắn đem hòa vào người nhập làm một. Vì thế, mỗi lúc một ấp úng nói.
“Ông chủ... tôi và ngài chỉ kéo dài mối quan hệ vỏn vẹn ba tháng, ngài có thể không nhớ tôi sâu sắc như thế.”
Chưa từng nghĩ được rằng, Úc Noãn cùng hắn rơi vào mối quan hệ chỉ đáng thời gian ba tháng, lại khiến đến bây giờ nhớ nhung đến mức bốn năm trời. Thậm chí, còn là vì cô một người chưa từng thấy mặt.
Mộ Kình Triệt nhìn cô nói, ánh mắt theo dõi theo từng cử chỉ nhỏ.
“Vậy là em không biết rồi, tôi nhớ em, nhớ đến mức... trái tim cũng muốn tan nát”
Rất rõ ràng, trong mối quan hệ này, Mộ Kình Triệt hắn thua triệt để, lại thua trong tay một người con gái chẳng có nổi một tấc sắt mà công phá vào trái tim hắn như thế.
Bốn năm kia, chẳng đáng để nói được gì. Chẳng qua là càng khắc hoạ và tô điểm thêm cho cái nỗi nhớ của hắn.