Mộ Kình Triệt thân hình cao lớn đứng trước cửa chắn cô, bởi vì ở phòng của hắn, nên trên người chiếc áo sơ mi sớm đã cởi vài nút để thoải mái hơn.
Nét mặt kiêu ngạo của hắn hiện tại sững sờ khó diễn tả. Hắn vươn bàn tay thô ráp chạm lên gò má cô chốc lát, lực tay nhẹ nhàng mềm mại, sau đó vài giây liền rụt lại, giống như việc cô mỏng manh như thế, thật sự sợ chính mình sẽ làm cô tan vỡ.
Mà cũng không nghĩ đến, dường như cô gái nhỏ đang đợi trước cửa phòng của hắn.
Mộ Kình Triệt cất giọng, giọng nói nuông chiều vô cùng.
“Bé con, em đến đây lúc nào?”
Úc Noãn nhìn hành động hẳn chốc lát, cảm giác mất mát vì chưa kịp cảm nhận đủ độ ấm lòng bàn tay hắn, cô gật gù đáp.
“Không lâu lắm, chỉ vừa mới nửa tiếng thưa ông chủ.
Mộ Kình Triệt tiến lại gần hơn, có phần xót xa nhìn cô, bàn tay hắn áp lên mái tóc dài mềm mại vuốt ve.
“Em chỉ cần gọi tên tôi hoặc mở cửa bước vào, tôi sẽ trở ra ngay lập tức”
“Ngài đang bận việc, tôi xông vào là không hợp lẽ, huống hồ chi tôi không thể làm ồn..”
Úc Noãn cắn đôi môi hồng nhuận, đáp một cách đúng đắn. Chẳng qua sống lâu dưới thân phận thấp kém luôn phục tùng kẻ khác, cô vẫn chưa thoát khỏi mấy sự quy chế đó, mặc dù hiện tại được Mộ Kình Triệt nuông chiều nâng niu như thế, trong lòng vẫn chưa có đủ sự an toàn bởi sự hạn chế.
Mộ Kình Triệt nhìn cô nói, phát giác ra sự co người của cô, cả những từ kính ngữ vẫn thường dùng, đáy mắt hiện sự đau xót. Có lẽ, hắn vẫn chưa cho cô thấy đủ tầm quan trọng như nào với hắn.
“Chỉ cần liên quan đến tôi, mọi thứ đều là của em, sau này không cần phải cẩn thận đề phòng như thế. Sẽ không có bất kỳ một ai trách phạt em, nếu có thì chính là họ đang động đến tôi!”
Vừa nói xong, nhẹ nhàng bế bổng cơ thể nhỏ lên. Cẩn thận ôm trong lòng mà nâng niu, từng bước di chuyển đến phía hướng ghế sofa đặt ngay giữa gian phòng khách, thận trọng đặt cô nhẹ ngồi xuống.
Úc Noãn không phản kháng, tuy hơi ngượng ngùng nhưng cô vẫn vòng bàn tay nhỏ ôm lấy tấm lưng người đàn ông, thoang thoảng mùi hoắc hương quen thuộc.
“Bé con, nghỉ ngơi một lát, tôi sẽ sai dặn người đem đồ ăn cho em.
Mộ Kình Triệt âu yếm nói, cảm nhận cơ thể cô gầy đi lại thêm xót xa.
Buổi tối, Mộ Kình Triệt căn dặn người đem đến rất nhiều món.
Trước kia, Úc Noãn sẽ là người đi theo sau phía Mộ Kình Triệt, tận tình thử món cho hắn, cũng đều lựa ra các món ăn hợp với khẩu vị của hắn. Hắn thích hay không thích gì, tất cả cô đều biết, trái lại thì Mộ Kình Triệt không biết gì về cô.
Thế nhưng hôm nay lại khác, Mộ Kình Triệt ân cần hỏi hạn các món cô lựa, còn cẩn thận âm thầm ghi nhớ. Lúc đó, nét mặt Mộ Kình Triệt trầm trọng vô cùng, giống như việc bảo nuông chiều, cho cô mọi thứ, vậy mà những thứ đơn giản về cô như vậy một chút hắn cũng không hề biết đến.
Càng về đêm, càng lúc nhiều tòa nhà chọc trời phô rõ hào nhoáng bởi những ánh đèn trên đỉnh cao dần thắp lên, sự phồn hoa của nền văn minh nơi thành phố bậc nhất trải qua hàng chục năm trời.
Úc Noãn vừa mới tắm xong, cô lặng người ngắm nhìn vẻ đẹp của thành phố về đêm thông qua khung cửa kính. Nơi đây xa hoa cao quý như thế, không phải nơi cô có thể hiện diện.
Bộ dáng vài phần thất thần, tấm khăn khô quấn quanh chiếc cổ cao tuyệt mỹ để thấm rũ nước từ mái tóc, chiếc váy ngủ mỏng tang màu trắng họa nên thân thể nhỏ nhắn không kém phần quyến rũ của một người con gái. Cô khác bốn năm về trước, có thêm sự trưởng thành, và những gì cần phát triển ngày một phô bày thêm.
Nhớ đến những ngày đầu chập chờn khi một mình cùng số tiền lớn đến nơi đây, việc gì đối với Úc Noãn cũng vô cùng khó khăn. Nhìn xung quanh người người có mái ấm, cô lại chật vật vô cùng chỉ vì muốn có một chỗ đứng để tồn tai.
Một thân một mình như thế, những tưởng rằng đã quen. Chỉ là khi nhìn mọi người có nơi trở về, cô thì lại không, sự tủi thân mỗi lúc một lớn. Nhất là vào những đêm vật vã cơn bệnh vì sốt hay đau đầu, lại chẳng một ai bên cạnh lo
toan.
Số phận của cô giống như đã được định sẵn, muốn có tự do thì những thứ này đều là lẽ thường trải qua.
Đứng bên cạnh khung cửa kính, bàn tay nhỏ áp lên lớp thủy tinh, lại chẳng hay một bóng hình cao lớn lực lưỡng dần tiến đến từ phía sau đang phản chiếu. Bất chợt, cầm lấy tấm khăn vắt trên cổ khiến cô giật mình, đầu ngón tay ôn nhu luồn vào mái tóc phần nào đã khô, khẽ lau đi mái tóc cô.
“Bé con, để tôi lau tóc cho em.”
Mộ Kình Triệt tắm xong rồi trở ra, dường như cô gái nhỏ quá chú tâm lại suy tư, nét mặt thoáng đượm buồn chìm trong suy nghĩ riêng, kỳ thực không để ý đến hắn.
Cô hơi xoay người, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến cùng hơi nước lạnh lẽo lan tỏa, có lẽ đều bởi vì Mộ Kình Triệt cũng vừa mới tắm xong.
Bất giác nhìn vào lớp kính thủy tinh, thấy hắn mặc một chiếc áo ngủ bằng tơ lụa đen tuyền, thấy được làn da màu đồng cường tráng, cơ bụng săn chắc cũng mập mờ lọt vào tầm mắt.
Mộ Kình Triệt đứng từ phía trên cao nhìn cô ngoan ngoãn đứng im để hắn lau tóc, thấy được gò má trắng mềm mại, bàn tay nhỏ vì lo lắng mà các khớp ngón tay đan vào nhau. Hắn tiến lại gần, khẽ đem cơ thể thon thả của cô dán vào tấm lưng cường tráng.
“Bé con, trở về thành phố Trùng Khánh cùng tôi được không?”
Úc Noãn ngạc nhiên ngẩng nhìn, phát giác đôi mắt đen láy xoáy sâu vào cô, chứa bao nhiêu sự thâm tình sâu thẳm như đáy đại dương.