Mộ Kình Triệt tuy ở biệt thự, nhưng người đàn ông rất ít khi lộ diện. Bởi việc quản lý người nơi đây đều được sắp xếp dựa trên các chức vụ có sẵn.
Đêm qua không có cô hầu nhỏ, Mộ Kình Triệt thật sự không ngủ được.
Thời điểm Mộ Kình Triệt sai dặn quản gia Mục hòng triệu tập người hầu, chưa đầy mười lăm phút sau mọi người đã có mặt.
Người hầu khi này tụ họp đầy đủ, nghe đến việc người triệu tập là ông chủ, bọn họ lại càng hoảng hơn. Ngay cả Úc Noãn cũng không phải là ngoại lệ.
Từng dãy người hàng dài được xếp, phân chia theo cấp bậc, theo địa vị người làm và trách nhiệm.
Người hầu nơi đây dưới trướng Mộ gia, tất cả đều biết đến quy tắc nghiêm ngặt. Rất hiếm khi Mộ gia có lệnh triệu tập như thế này, trừ khi Mộ Kình Triệt đang rơi vào trạng thái tức giận.
Lần gần đây nhất là hai năm trước, vô tình để lọt vào một tên kẻ thù vào mang ý đồ xấu. Kể từ đó về sau, quy định nơi đây nghiêm ngặt hơn hẳn, tính bảo mật cũng vì thế nâng cao.
Không lâu sau Mộ Kình Triệt đến nơi, theo sau là Đình Khiêm cùng quản gia Mục.
Quản gia Mục vẫn chưa hiểu ý định của Mộ Kình Triệt, nhưng ông cũng không dám làm trái.
Hàng người hầu tách thành hai dãy riêng biệt, Mộ Kình Triệt đi thẳng một đường vào chính giữa. Đi tới đâu, người người đều cúi thấp tới đó, hạ mình trước người như bậc quân vương thiên tử.
Bất chợt, Mộ Kình Triệt khựng lại ở một dãy, đôi mắt bị ảnh hưởng, nên khứu giác cùng cảm nhận nhạy bén tuyệt đối.
Hắn ngửi thấy mùi hương thoang thoảng của cô hầu nhỏ kia.
Đáy mắt người đàn ông lắng xuống, sâu không thấy đáy, nét mặt trở nên âm trầm.
Nơi dãy người hầu Mộ Kình Triệt, Úc Noãn chỉ đứng ở vị trí thứ hai.
Người đứng thứ nhất càng căng thẳng hơn, bởi biết trước mặt là Mộ Kình Triệt, hơn thế người đàn ông dừng ở đây lâu hơn bình thường, ngay cả Úc Noãn phía sau cũng thở không thông.
Ngay khi Úc Noãn vừa ngẩng mặt, lập tức đã rơi vào ánh mắt người đàn ông, cô lần nữa cúi thấp đầu né tránh ánh mắt.
Cho dù hiện tại cô biết Mộ Kình Triệt không thể nhìn thấy, nhưng biểu cảm nơi gương mặt cùng hành động, thật sự vẫn khiến kẻ khác sợ không thôi.
Mộ Kình Triệt như cảm nhận được gì đó, khóe môi hắn hơi nhếch lên, nói một cách ám chỉ.
“Những kẻ được phân bố xuống nơi đây làm kẻ hầu, tiếc là không thực hiện đúng chức trách. Đối với những kẻ đó, hình phạt như nào các người có nhớ không?”
Mọi người đều biết, nếu không làm tròn chức trách đều phải thực thi việc không được ăn uống, hơn thế ngày nào cũng đều phải làm việc quần quật không được nghỉ ngơi, liên tục tròn một tháng.
Ánh mắt mọi người nhìn nhau, sợ hãi là thật, nhưng rốt cuộc vẫn là tò mò người nào lại không biết điều lệ mà làm sai.
Cho đến khi Mộ Kình Triệt tiến lên vài bước, người hầu đứng phía trên biết điều không phải mình thì lùi ra, chỉ còn Úc Noãn vẫn cúi người như trời trồng.
Úc Noãn khom lưng cúi gằm mặt, phía trước đã thấy một bóng lưng cao lớn phủ phục. Cô căng thẳng không dám ngẩng đầu, vài giây sau đã cảm nhận một lực tay mạnh bạo đặt nơi bả vai nhỏ nhắn.
Mộ Kình Triệt cúi thấp đầu, tìm đúng vị trí vành tai nhỏ tiến tới, hơi thở mạnh mẽ cất giọng đe dọa bằng thanh âm trầm thấp.
“Bé con, em nói xem, đại tiểu thư Diệp gia nhận lệnh qua theo hầu chăm sóc cho tôi. Vậy mà đêm qua không xuất hiện trong phòng tôi, có phải là thất trách rồi không?”
Úc Noãn run rẩy không dám đáp lời, chưa kịp định thần người đàn ông đã siết lấy chiếc cằm nhỏ nhắn đến mức đỏ ửng, làm cô đau đến độ gương mặt trở nên nhăn nhó.
Bình thường, đối với những kẻ làm trái lệnh, nếu là trưởng quản sẽ thi hành theo gia pháp, với Mộ Kình Triệt sẽ trực tiếp xuống tay không cần giữ người.
Chì là hiện tại, người đàn ông cảm nhận rõ cô gái nhỏ đang run rẩy vì đau. Suy nghĩ vốn trừng phạt nặng ban đầu được đặt ra cho đúng với tính cách tàn bạo của hắn dần bị huỷ bỏ, hắn không nỡ.
Mộ Kình Triệt phút chốc cảm thấy bản thân không có chính kiến, người đàn ông buông lỏng bàn tay.
“Đêm nay làm đúng như trọng trách của bản thân, đừng suy nghĩ đến việc muốn phó thác trách nhiệm cho thứ đồ vô dụng kia.”
Úc Noãn biết, Mộ Kình Triệt đang nhắc đến thứ vật phẩm. Cô cũng biết, trọng trách của bản thân là gì.
Cả quản gia Mục lẫn Đình Khiêm cũng không khỏi ngạc nhiên về cách hành xử này.
Trước khi rời đi, quản gia Mục nhìn Úc Noãn bằng một ánh mắt bất lực.
Ông vốn không muốn để Mộ Kình Triệt có ý định gì với Úc Noãn, nhưng lần này ông cũng không thể làm trái. Vẫn là nên đợi xem xét.
Mộ Kình Triệt rời đi, sảnh người hầu được một phen náo loạn, ánh mắt đổ dồn về Úc Noãn bằng sự tò mò.
Bọn họ hiển nhiên biết Úc Noãn là người hầu phát sinh, bị bắt ép qua đây chủ yếu để trả số nợ lớn, cũng biết thứ trọng trách lớn lao chính là chăm sóc cho ông chủ.