Trước mắt Lục Kiều Kiều là một khoảng không màu đen sì sì, từ đâu đó xuất hiện một dải phim dài tập chiếu lại, từ lúc cô còn nhỏ, trước khi cô gặp chuyện gây mất trí nhớ.
Cô nhìn thấy hình ảnh chân dung của một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt hiền dịu mỉm cười, nhưng bị đốt cháy dưới ngọn lửa thành tro tàn....
Cô nhìn thấy một trại trẻ ở sâu trong rừng núi hoang vu, xơ xác vài nhánh cây, thấy một cậu thiếu niên mặt mày lạnh tanh đang ngồi đọc sách một mình, một cậu thiếu niên thu mình lại một góc, tạo một bức tường phong ngăn cách với mọi người. Nhưng cậu thiếu niên ấy lại mỉm cười với cô, đọc sách cùng cô, chơi đùa cùng cô....
Cô nhìn thấy một cậu bé khác bị ngã ra mặt đường, một chiếc xa phóng nhanh lao tới, cũng thấy bản thân mình chạy đẩy cậu bé ra, thế vào chỗ cậu bé, thay cậu bị xe đâm....
Lục Kiều Kiều nhớ rồi, cô đã nhớ hết tất cả rồi. Nhớ khi còn là cô bé hồn nhiên, hay chạy trốn khỏi nhà để đi chơi, nhớ về ngưòi phụ nữ trong bức ảnh kia, nhớ về một anh thiếu niên đẹp trai mà cô thường bắt chuyện, nhớ cả lú do vì sao mà cô bị mất trí nhớ, cũng là bị xe đâm giống như bây giờ.
Đột nhiên, khung cảnh xung quanh vỡ vụn từng mảng, dưới chân Lục Kiều Kiều đang đứng cũng xuất hiện vết nứt, Lục Kiều Kiều sợ hãi chạy đi thật nhanh, chạy đi để thoát khỏi chỗ này, bóng tối càng bao trùm, muốn vây lấy bắt cô lại. Bước chân Lục Kiều Kiều dồn dập hơn, càng nhanh hơn.
Lục Kiều Kiều cứ chạy, không biết bản thân đã cạy được bao xa, chỉ thấy phía sau lưng, bóng tối đang đuổi tới. Sau đó trước mắt cô xuất hiện một chùm sáng, Lục Kiều Kiều như tìm thấy tia hi vọng, cô vươn người nhảy về phía phát ra ánh sáng ấy, môt đôi bàn tay từ trong ánh sáng cũng vươn ra bắt lấy tay cô.
" Kiều Kiều. "
Lục Kiều Kiều giật mình, bị lôi tỉnh dậy từ trong cơn mê man, cô thở gấp, khắp người toát mồ hôi lạnh.
" Kiều Kiều. "
" Mộ.... Tư Thần? " Cô hé mắt ra, chớp chớp nhìn toàn cảnh, xung quanh một màu trắng, còn có Mộ Tư Thần trong bộ đồ thăm thăm bệnh nhân, vẻ mặt anh tiều tụy, quầng mắt thâm sì chứng tỏ đã không ngủ trong thời gian dài.
Lục Kiều Kiều gượng gạo chồm dậy, toàn thân cô đau nhức như có thứ gì cán qua người, từng cơn đau như đột kích cào xé da thịt của cô, cái đầu nặng trịch không sao nhấc ra khỏi gối nằm. Mộ Tư Thần lo lắng, vội vàng ngưng động tác của Lục Kiều Kiều lại: " Em vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu, đừng cố ngồi dậy! "
" Em đã hôn mê bao lâu rồi? "
" 2 tuần. " Mộ Tư Thần nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng xoa.
" 2 tuần rồi? Lâu đến như vậy sao, em cứ ngỡ là mình chỉ mới bị tai nạn từ hôm qua thôi chứ. " Lục Kiều Kiều khó khăn nói, cổ họng cô khô khốc. Mộ Tư Thần vội rót cho cô một cốc nước ấm.
" Kiều Kiều, anh xin lỗi, là lỗi của anh, vì không thể bảo vệ em, nếu lúc đó anh phản ứng nhanh hơn thì đã có thể cứu được em rồi! " đường chân mày của anh trùng xuống, bàn tay siết thành nắm đấm, anh cảm thấy tự trách vô cùng.
" Không, em phải cảm ơn anh mới phải, anh đã rất nhanh tìm thấy em và cứu em thoát khỏi nơi đó. Mọi chuyện đều đã qua rồi, anh nhìn xem, giờ em đã bình an vô sự rồi, không phải sao! " Lục Kiều Kiều mỉm cười dịu dàng.
Nhìn thấy cô như vậy, Mộ tư Thần càng đau lòng hơn, sau cú tông bởi chiếc xe của Dương Nhất Hàn, cơ thể Lục Kiều Kiều bị tổn thương nghiêm trọng, não bộ cũng bị ảnh hưởng, các y bác sĩ đã liên tục cấp cứu cho cô trong vài giờ đồng hồ, họ nói tỉ lệ phần trăm cô có thể tỉnh lại là không cao, chủ yếu là dựa vào ý thức của cô. Hai tuần kế tiếp cô vẫn luôn mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại, Mộ Tư Thần ngày đêm túc trực bên cạnh, lo lắng chăm sóc cho cô từng chút một, không bỏ qua phút giây nào gọi tên cô, thầm mong cô nhanh chóng tỉnh lại.
Thật may mắn vì cuối cùng Lục Kiều Kiều cũng hoàn toàn tỉnh lại, mặc dù sức khỏe của cô vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng có thể tỉnh lại cũng khiến nỗi lo sợ tong Mộ Tư Thần bớt đi được phần nào.
Mộ Tư Thần chua xót vuốt ve hai má gầy guộc của Lục Kiều Kiều: " Xin em đừng rời khỏi anh thêm bất cứ giây phút nào nữa, anh không thể sống nổi khi không có em! "
Lục Kiều Kiều ngạc nhiên, Mộ Tư Thần cũng có những lúc yếu lòng như vậy.
" Sẽ không, Lục Kiều Kiều em thề, sẽ không rời xa khỏi anh thêm lần nữa đâu. " cô mỉm cười, hàng mi rơm rớm nước mắt, chóp mũi đỏ cay cay.
" Kiều Kiều à!!! " bóng dáng ai đó vụt tới, nhảy bổ đến nơi Lục Kiều Kiều đang nằm, mồm miệng oang oang, nước mắt nước mũi chảy tùm lum, Cố Tiểu Vy nức nở ôm chặt Lục Kiều Kiều: " Huhuhu, Kiều Kiều bảo bối, cuối cùng cậu cũng tỉnh dậy rồi, làm tớ lo chết mất đây này! "
" Ui da, Tiểu Vy, cậu mau buông tớ ra, ôm thêm xíu nữa là tớ tắc thở luôn đấy! "
Cố Tiểu Vy vội vàng buông ra, ngó trước ngó sau, kiểm tra lại cơ thể Lục Kiều Kiều: " Tớ xin lỗi, cậu có đau không, đau chỗ nào, để tớ đi gọi bác sĩ! "
Dáng vẻ hấp tấp của Cố Tiểu Vy làm Lục Kiều Kiều cười muốn rách luôn mấy cái chỗ vết thương mới được phẫu thuật luôn vậy.
" Hầy, tớ không sao nữa rồi, nhưng ngược lại là cậu, nếu còn tiếp tục lớn tiếng, sẽ bị đuổi khỏi bệnh viện đấy! "
" Người ta là lo lắng cho cậu mà! " Cố Tiểu Vy bĩu môi.
" Hai người cứ ở đây nói chuyện, Kiều Kiều, anh tìm gặp bác sĩ! "
" Ừm. "
" Chậc, chậc, anh anh em em, còn tình tứ ngọt ngào nữa chứ, không hổ là Lục Kiều Kiều cậu, thuần hóa được tên sói hoang Mộ Tư Thần kia! "
" Vậy chứ còn cậu với trợ lý Ngôn thì sao, hai người tiến triển thế nào rồi? "
Sắc mặt Cố Tiểu Vy đột nhiên đỏ lựng, Lục Kiều Kiều chỉ tính trêu một chút, ai ngờ lại nói trúng tim đen của Cố Tiểu Vy.
" Này Cố Tiểu Vy, trong lúc tớ còn đang hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc hai người đã tiến triển tới đâu rồi hả? "
" Thì có gì đâu, tớ chỉ là cầu hôn thành công với người ta mà thôi! "
Lục Kiều Kiều trố mắt nhìn Cố Tiểu Vy: " Trời ạ, bỏ qua bước hẹn hò mà trực tiếp cầu hôn luôn á? Người cầu hôn lại còn là cậu nữa, Cố Tiểu Vy cậu đúng cừ nha, Lục Kiều Kiều tớ chính thức bái phục cậu rồi, không hổ là nữ tổng tài bá đạo! "
" Còn phải nói, tiểu Ngôn Dật ngay từ đầu đã lọt vào mắt tớ, làm sao để tuột mất anh ấy, vả lại, không có ai có thể chối từ trước mị lực này của tớ! " Cố Tiểu Vy tự hào ưỡn ngực.
" Nhân lúc bạn thân mình vẫn đang hôn mê, bản thân vậy mà lại đi cua trai. Cố Tiểu Vy cậu còn lương tâm không vậy? "
" Ai nha, Kiều Kiều, tớ đâu phải người như vậy đâu, cậu không biết lúc cậu vẫn chưa tỉnh dậy, tớ đã lo lắng đến khóc sưng cả mắt, thêm cả không ngủ được khiến quầng mắt thâm đen đây này! Cậu mà còn không mau khỏe lại, tớ giận cậu luôn! "
" Haha, rồi rồi, tớ biết rồi, đùa với cậu một chút! "
" Nhân tiện đây tớ sẽ cập nhật cho cậu chút tình hình, Dương gia phá sản rồi, trở thành những con chuột nhắt lưu lạc đầu đường xó chợ, nợ ngập đầu, còn rất đẹp mặt bị truyền thông đưa lên báo đài, chính thức sở hữu lượng anti hùng hậu nhất cái đất nước này, đi đến đâu cũng được chào đón nồng nhiệt bằng những lời mắng chửi thậm tệ, nghiêm trọng hơn là ra tay đánh bằng các đồ vật thô sơ như là gạch đá, gậy guộc... các loại. " Cố Tiểu Vy nói một cách đầy hả hê: " Đặc biệt cái tên chó má Dương Nhất Hàn, đang trong quá trình xử lý, cụ thể thẩm phán xét xử lại là Mộ Tư Thần, chồng cậu đấy! "
Lục Kiều Kiều vẻ mặt tỉnh bơ khi nghe những lời Cố Tiểu Vy nói, cô biết Mộ Tư Thần sẽ không tha cho mấy người bọn họ mà.
" Cái tớ nói chỉ là dạo đầu hình thức bên ngoài thôi, còn thủ đoạn thật của mộ Tư Thần, có lẽ cậu phải hỏi cụ thể hơn thì mới biết hết được! " Cố Tiểu Vy nhún vai. Mộ Tư Thần là ai chứ, làm sao ra tay nhẹ nhàng như vậy, chắc chắn màn kịch hay hơn còn ở phía sau.
Lục Kiều Kiều im lặng một hồi, sau mới nhớ ra gì đó: " Còn Lục gia? "
" Chưa thấy có động tĩnh gì, tớ đoán là Mộ Tư Thần đang chờ sự chấp thuận của cậu đó! "
Lục Kiều Kiều biết điều đó mà, mặc dù nói anh đang chờ sự chấp thuận của cô để ra tay với Lục gia, nhưng chắc chắn là anh đã nắm chắc Lục Gia trong tay rồi.
" Hai người vẫn chưa nói chuyện xong sao? " Mộ Tư Thần mở cửa đi vào.
" À, xong rồi, xong rồi, mà tôi không làm phiền hai người nữa, tôi có việc cần đi trước! Kiều Kiều, giữ gìn sức khỏe, tớ sẽ sớm vào thăm cậu! "
" Được, đi đường cẩn thận. " Lục Kiều Kiều mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt.
" Cố Tiểu Vy đã kể hết cho em nghe rồi? "
" Đúng vậy. "
" Vậy em muốn anh xử lý thế nào, tất cả đều theo ý của em! "
" Phải khiến họ trả giá đắt chứ, không phải vì hại em, mà đã hại người mẹ ruột của em! " ánh mắt Lục Kiều Kiều kiên định.
" Mẹ ruột? "
" Lục Chu Mẫn không phải mẹ ruột của em, bà ta là kẻ thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của ba mẹ em, hồi bé em đã đọc được ở trong nhật kí mà mẹ đã viết. Cả Lục Hải, chính ông ta ngoại tình bên ngoài, nên mới khiến mẹ em phải chết, em không muốn mềm lòng nữa, bọn họ nhất định phải trả giá! "
" Em đã nhớ lại rồi sao? "
" Đúng vậy, cũng nhờ cú va chạm với xe của Dương Nhất Hàn, không những không làm em bị tổn thương gì về não bộ, lại còn giúp em tìm lại được kí ức đã mất! "
" Vậy còn anh, em có nhớ ra anh không? "
Lục Kiều Kiều mỉm cười, xoa tóc anh: " Tất nhiên rồi, tiểu đầu gỗ! "
Hành động xoa đầu cùng cách gọi biệt danh là " tiểu đầu gỗ " Lục Kiều Kiều thức sự đã khôi phục lại được trí nhớ rồi. Mộ Tư Thần vui sướng trong lòng, hôn lên mu bàn tay cô: " Thật tốt quá, bà xã của anh! Vậy bây giờ em muốn anh làm gi? "
" Giúp em trả thù Lục gia! "
" Xin tuân lệnh, bà xã đại nhân! "