Lục Kiều Kiều ngồi trên một cánh đồng cỏ xanh mướt, tiết trời trong lành, những đám mây trắng tinh bồng bềnh nhẹ nhàng thả trôi trên bầu trời xanh thẳm, trước mặt Lục Kiều Kiều có một giá vẽ, trên đó là một khung tranh còn trống đang chờ cô tô điểm màu sắc thêm rực rỡ. Đôi mắt Lục Kiều Kiều đưa theo từng cánh chim bồ câu trắng bay lòng vòng quanh cô. Lục Kiều Kiều mỉm cười rạng rỡ, đó là nụ cười đẹp nhất, tươi nhất mà trước đây cô chưa từng có.
Lục Kiều Kiều trong bộ váy xanh dài thướt tha, xõa tóc bay trong gió. cô thả lỏng người, cùng hòa với khung cảnh vào làm một.
Tiếng ngân nga giai điệu vang lên khắp cả một khoảng trời, nghe mà thấy ngọt lịm như mật ong.
Bất chợt từ phía đằng sau Lục Kiều Kiều, một bàn tay từ vòng qua: " Kiều Kiều. " Mộ Tư Thần cúi xuống, hơi thở của anh khẽ lướt qua thùy tai Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều khẽ run. Sau đó mỉm cười: " Tư Thần, anh đến rồi! "
" Vợ, em đang vẽ tranh sao? " Mộ Tư Thần nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Kiều Kiều, chiếc bút trong lòng bàn tay càng chặt hơn.
" Vâng, em đang tưởng tượng, không biết khi đứa bé trong bụng chào đời, sẽ là dáng vẻ thế nào! " Lục Kiều Kiều khẽ cười, dịu dàng xoa xoa bụng.
Ánh mắt Mộ Tư Thần cưng chiều nhìn ngắm cô, đầu gối khuỵu xuống: " Nếu là một bé gái, chắc chắn sẽ xinh đẹp, đáng yêu như em, là một bé trai, sẽ thông minh và đẹp trai giống anh! "
Khóe mắt Lục Kiều Kiều cong cong: " Đồng ý là anh rất đẹp trai và thông minh, nhưng em không muốn con của chúng ta kế thừa cái tính cách tự luyến ấy của anh đâu! "
" Vợ, cái đó không phải tự luyến, mà là tự nhận thức được vị trí của bản thân! "
" Vâng, vâng anh nói gì cũng đúng! " Lục Kiều Kiều cười rộ.
" Nói thì vậy thôi chứ anh vẫn là thích con gái hơn! " Mộ Tư Thần nhìn Lục Kiều Kiều đầy âu yếm.
" Ồ, vì sao vậy? Em còn nghĩ anh thích con trai hơn chứ? "
" Anh nghĩ là vẫn nên sinh ra một tiểu công chúa, bởi vì nếu là con trai, đọa vị của anh chắc chắn bị đe dọa, rồi thằng nhóc con ấy sẽ đá anh ra khỏi hạng nhất trong lòng em! " giọng nói Mộ Tư Thần cư nhiên lại có vài phần nghiêm nghị, anh đây là thực sự nghiêm túc đó hả?
Lục Kiều Kiều cười muốn sảng, Mộ Tư Thần thế nào lại trẻ con như vậy, đứa bé còn chưa chào đời, chưa gì đã tỏ rõ thái độ như vậy, lại còn lo sợ vị trí của mình nữa, làm gì có người cha nào lại coi con của mình như tình địch như thế chứ!
Trời tờ mờ sáng. Lục Kiều Kiều thoát ra từ trong giấc mộng, gương mặt cô thẫn thờ nhìn khoảng trống căn phòng ngay trước mắt. Lúc sau gương mặt cô đỏ ửng lên vì xấu hổ. Cô thế mà lại mơ thấy Mộ Tư Thần. Trong giấc mơ, Lục Kiều Kiều cùng Mộ Tư Thần lại còn rất thân mật nữa.
Chỉ hồi tưởng lại một chút thôi cũng làm Lục Kiều Kiều sợ đến toàn thân rùng mình nổi da gà. Đã mơ tới cùng Mộ Tư Thần thân mật, lại còn chưa chi đã tính đến chuyện tương lai cùng anh bàn luận sinh con trai hay con gái.
Lục Kiều Kiều vùi mặt vào gối, hai tay nắm chặt đập bùm bụp lên giường, rồi gắt gao túm chặt ga giường, sau đó lại vung tay đá chân, nói chúng là đủ loại trò, tự cảm thấy mình giống kẻ dở hơi mà vỗ mạnh mấy phát lên hai má. Cặp má bánh bao vốn đã đỏ ửng từ trước lại bị cô tiếp sức thêm, thành công trở thành chiếc má bánh bao được nướng dưới than hồng vừa nóng, vừa phồng lên béo ú.
Lục Kiều Kiều thầm mắng bản thân đúng là không có tiền đồ, bản thân khẳng định không thể có tình cảm với đối phương sau một thời gian ngắn tiếp xúc, thế nào chính mình lại đi động tâm với người ta, lại còn thuận lợi đưa người ta vào trong cảnh đẹp rồi ngủ thẳng cẳng cho tới sáng một cách ngon lành.
Lục Kiều Kiều cố chấn tĩnh lại bản thân, lắc mạnh như muốn rớt luôn cái đầu xuống, tóc tai bù xù hết cả lên. Cô chao đảo bước tới phòng tắm. Sau một hồi lâu tự tạt mấy gáo nước lạnh vào mặt, Lục Kiều Kiều nhìn mình trong gương với nụ cười tự tin nhất. Chuyện giấc mơ đó hay là cứ kệ đi, cô cũng đâu phải tự mình điều khiển được giấc mơ, chỉ là " ngoài-ý-muốn " thôi mà, nhỉ?
Lục Kiều Kiều đường hoàng thay trang phục trên người, mới nhớ ra tối hôm qua, Mộ Tư Thần nói muốn đưa cô tới đâu đó. Cô thay cho mình chiếc áo cổ lọ mỏng, khoác thêm áo vest, bởi vì thời tiết sang thu, có chút se lạnh rồi.
Lục Mộng Kỳ bẽn lẽn từng bước đi xuống dưới nhà, cô ngó trước ngó sau, bỗng một giọng nói phát ra từ đằng sau làm cô giật mình thót tim: " Em làm gì vậy? "
Lục Kiều Kiều dè dặt quay lại phía sau, đã thấy Mộ Tư Thần đứng khoanh tay tựa cửa, dáng vẻ ung dung. Lại nhớ đến giọng nói trầm bổng của Mộ Tư Thần trong giấc mơ, bỗng chốc tim Lục Kiều Kiều đập lên không theo nhịp thường ngày, gương mặt đỏ hồng, đôi mắt to tròn chớp chớp, ngước lên nhìn anh đến ngây người. Sau đó tự mình hoàn hồn, tự mình điều chỉnh lại cảm xúc cho ổn định, rất chuyên nghiệp mà nở nụ cười thật tươi: " Hả, tôi đâu có làm gì, chỉ định đi xuống dưới nhà thôi mà! "
" Vậy sao lại trông giống đang lén lút thế kia? "
" Lén lút gì chứ, tôi đâu phải ăn trộm đâu! Mà anh nữa đấy, tại sao đi mà không phát ra tiếng động vậy hả, lại còn thù lù xuất hiện ngay sau tôi nữa, anh lần sau có thể tạo ra chút tiếng động để báo cho người khác biết được không! "
Mộ Tư Thần từ từ bước đến, vén nhẹ mái tóc Lục Kiều Kiều ra phía sau: " Xin lỗi, làm em giật mình rồi, lần sau anh sẽ chú ý hơn! "
Đôi mắt Lục Kiều Kiều xao động nhìn anh, sao lại giống một chú Becgie lớn, ngoan ngoãn, nghe lời thế kia. Lục Kiều Kiều bị rung động rồi, cô không thể nào từ chối được những thứ đáng yêu, huống chi trông Mộ Tư Thần như là đang xuất hiện một chiếc đuôi vẫy lên hào hứng từ phía sau vậy. Nếu trước mặt cô là một chú cún, cô sẽ không chần chừ mà xông tới cưng nựng, nhưng trước mặt là Mộ Tư Thần " lạnh lùng ", cô không thể nào làm vậy.
Lục Kiều Kiều cố tỏ ra thờ ơ, ho khụ một tiếng: " Được, được rồi.... "
Nhưng làm sao cô có thể lọt qua được con mắt của anh. Mộ Tư Thần thỏa mãn, ánh mắt đặt trên người cô, luyến tiếc không rời dù chỉ một khắc, một giây. Lại chú ý đến cặp má của Lục Kiều Kiều, bàn tay Mộ Tư Thần không an phận mà đưa lên vuốt ve. Tứ chi Lục Kiều Kiều co cứng lại, cánh môi giật giật.
" Sao lại đỏ như vậy? " giọng nói Mộ Tư Thần đầy sinh khí.
Lục Kiều Kiều phát ra những âm thanh máy móc: " Không, không có sao, tôi tự vỗ má mình cho tỉnh ngủ thôi, hôm, hôm nay anh nói muốn dẫn tôi tới một nơi mà.... "
" Không cần vội, chúng ta ăn sáng trước! "
" Đự, được! " Lục Kiều Kiều khập khiễng bước theo đôi chân dài của Mộ Tư Thần. Bản thân lại bị trêu ghẹo rồi.