Ngày hôm nay là sinh nhật Vân Nhu, mẹ Dương Nhất Hàn, khách quan đã đến đông đủ cả, khách mời không phải quan chức cấp cao thì cũng là người có tiền. Âm thanh tiếng đàn piano cất lên du dương, bữa tiệc được trang trí sang trọng, thức ăn nước uống cũng đều là đồ xa xỉ.
Lục Kiều Kiều mặc một chiếc đầm đen cổ vuông, xẻ tà cao để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, trái ngược với cô, Lục Mộng Kỳ lại diện trên chiếc váy màu trắng tay bồng, dài tới đầu gối, hệt như một cô công chúa đáng yêu. Cả hai khi đứng cạnh nhau làm người ta liên tưởng tới thiên nga đen và thiên nga trắng, đều rất xinh đẹp, nhưng so về khí chất và sự thu hút, Lục Kiều Kiều vẫn là nhỉnh hơn vài phần.
Lục Kiều Kiều chán nản đứng một mình ở góc khuất, mái tóc búi cao gọn gàng, ngũ quan trên gương mặt tinh xảo nhưng biểu cảm hờ hững, càng khiến cô trở nên nổi bật hơn giữa đám đông. Và toàn bộ cảnh " đẹp " ấy đều thu gọn vào tầm mắt Lục Mộng Kỳ. Cô ta bóp chặt ly rượu trên tay, sắc mặt tối sầm lại. Hào quang của Lục Mộng Kỳ cô thế nhưng lại bị Lục Kiều Kiều kia cướp mất.
Lúc này Kha Nhược Vũ đi tới đưng bên cạnh Lục Mộng Kỳ, ánh mắt cô ta cũng luôn đặt trên người Lục Kiều Kiều, chết tiệt, từ khi nào cô ả xấu xí quên mùa kia lại trở nên xinh đẹp, khí chất như thế: " Đúng là hồ ly tinh! "
Lục Mộng Kỳ nhìn thấy vẻ phẫn uất trên mặt Kha Nhược Vũ, đột nhiên cô nghĩ ra một kế hay, chi bằng mượn đao giết người? Nói rồi cô ta nghiêng đầu qua Kha Nhược Vũ: " Nhược Vũ, cậu nói gì vậy? "
" Tớ chính là đang chửi Lục Kiều Kiều, cậu xem, con ả đó dám dùng nhan sắc để quyến rũ mấy tên đàn ông ở đây, đúng là không biết liêm sỉ mà! "
" Ấy, chị Kiều Kiều không phải như vậy đâu, cậu đừng nói thế, oan cho chị ấy lắm! "
" Hầy, chính vì cậu tốt bụng hiền lành như vậy nên mới bị chị ta bắt nạt! "
" Tớ quen rồi, dù sao chúng ta cũng là chị em, Nhược Vũ, cậu đừng vì tớ mà kiếm chuyện với chị ấy, tớ không sao đâu! " Lục Mộng Kỳ cười yếu ớt nhìn Kha Nhược Vũ.
Kha Nhược Vũ nhìn Lục Mộng Kỳ như vậy lại thấy đau lòng, Lục Mộng Kỳ là người bạn cô ta yêu quý nhất, hiền lành tốt bụng, sao có thể bị con người xấu xa kia bắt nạt, không được, cô nhất định phải làm gì đó giúp Lục Mộng Kỳ. Thấy Kha Nhược Vũ suy nghĩ thâm sâu, Lục Mộng Kỳ có thể chắc nịch rằng bạn thân cô ta đang tính kế, giờ cô chỉ đứng đằng sau giật dây rồi xem kịch hay thôi!
Một lát sau, Kha Nhược Vũ đi tới bên Lục Kiều Kiều với một ly rượu trên tay, còn có Lục Mộng Kỳ, cô ta đưa ly rượu ra trước mặt Lục Kiều Kiều: " Chị Kiều Kiều, tôi muốn xin lỗi chị chuyện hôm trước, ngày hôm đó trong cửa hàng đã nói những lời không hay, ly rượu này bồi chị coi như lời xin lỗi của tôi! "
Lục Kiều Kiều nhìn nhìn, cô không có ý định uống rượu, vả lại chuyện hôm đó cô cũng chả để tâm, vốn cũng không thèm nhớ tới, ai ngờ hôm nay Kha Nhược Vũ lại hạ mình tới xin lỗi cô, cảm thấy kì lạ: " Lời xin lỗi của cô thì tôi, tôi không uống rượu đâu! "
" Chị Kiều Kiều, tôi đang rất thành khẩn nha, nếu chị không uống thì chính là chưa tha lỗi cho tôi rồi! "
Có kẻ xướng thì có người họa, Lục Mộng Kỳ cũng chêm vào vài ba câu: " Đúng rồi đó chị, cũng là cái tâm của Nhược Vũ, chị uống đi cho cậu ấy vui! " Lục Mộng Kỳ đương nhiên biết Kha Nhược Vũ tính làm gì.
Lục Kiều Kiều thở dài, nếu từ chối nữa, không biết hai người họ còn dây dưa tới khi nào, Lục Kiều Kiều cầm ly rượu lên, uống cạn một hơi: " Được chưa? " khi cô định rời đi thì Kha Nhược Vũ nắm chặt cánh tay cô lại: " Từ từ đã, tôi dẫn chị tới một nơi, đảm bảo rất thú vị, dù sao chị cũng không hứng thú ở đây mà! "
Lục Kiều Kiều định giật cánh tay ra nhưng đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, khung cảnh xung quanh cũng xoay tròn hỗn loạn, cô đứng không vững liền ngả vào người Kha Nhược Vũ. Lục Mộng Kỳ tỏ vẻ lo lắng: " Chị sao vậy, thấy không khỏe ạ? "
" Không sao, để tớ đưa chị cậu đi nghỉ ngơi, cậu ở đây còn đợi Dương Nhất Hàn nữa chứ! "
" Vậy, vậy được, chị ấy nhờ vào cậu! "
Kha Nhược Vũ nhanh chóng đưa Lục Kiều Kiều vào phòng của mấy người hầu, bởi vì sảnh rất đông nên mấy người hầu đều đi phục vụ hết, hiện tại không có ai. Vừa mở cửa ra, bên trong, giám đốc Vương đã ngồi chờ sẵn bên trong. Ít phút trước Kha Nhược Vũ đã gọi cho ông ta, nói về kế hoạch cô ta bày ra, nghe là để trả thù Lục Kiều Kiều, chính là người khiến ông mất việc, giám đốc Vương không chần chừ mà đồng ý luôn, dẫu sao Lục Kiều Kiều cũng vô cùng xinh đẹp, ông ta cũng không cảm thấy bất lợi.
Kha Nhược Vũ quăng Lục Kiều Kiều lên giường "Vương lão bản, tôi đã mang người đến, tùy ông sử dụng thoải mái, chỉ cần không làm cô ta chết là được rồi..."
"Được rồi, Kha tiểu thư mau đi ra đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi."
Đầu Lục Kiều Kiều đau như sắp nứt, mở mắt ra, lập tức thấy giám đốc Vương đang đứng trước mặt, duỗi rộng hai tay hướng về phía cô.
Cô đang nằm ở trên giường, toàn thân nóng ran, mồ hôi thấm ướt váy, cả người giống như vừa được vớt từ trong nồi hấp ra vậy.
Kha Nhược Vũ đã bỏ thuốc vào ly rượu đó của cô, chết tiệt, cô quá sơ suất rồi.
Lục Kiều Kiều nắm chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, chảy ra từng tia máu.
Lục Mộng Kỳ. Chắc chắn cô ta là kẻ đứng sau giật dây muốn phá hủy cuộc sống của cô, thật đáng chết. Lần này, cô quyết không được để cho như ý cô ta.
Kha Nhược Vũ nở một nụ cười thỏa mãn nhìn cảnh tượng Lục Kiều Kiều bị chịu nhục trước mắt, cảm giác vô cùng thỏa mãn.
Cho dù cô ta là tiểu thư Lục gia thật sự thì sao?
Trong Lục gia, Lục Mộng Kỳ mới là cô công chúa được yêu quý, còn Lục Kiều Kiều này chẳng là cái gì.
" Tốt lắm, ông cứ từ từ chơi, bất kể làm ra động tĩnh lớn thế nào cũng không sao, hầu gái cùng bảo an ở tầng lầu này đều xuống tầng triệt hết rồi, sẽ không có ai biết nơi này đang xảy ra chuyện gì. "
Giám đốc Vương cười gian, lộ ra một hàm răng vàng khè: " Được, được tôi nhất định sẽ nhận lời tiếp đãi này của Kha tiểu thư "
Kha Nhược Vũ khinh miệt chán ghét liếc nhìn Lục Kiều Kiều đang nằm trên giường.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, cô phát hiện đôi mắt đen Lục Kiều Kiều như vực sâu thăm thẳm đang im lặng nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt đen của cô lạnh như băng khiến người ta sởn tóc gáy.
Biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh, trấn định một chút đều không có giống như bị trúng thuốc, thậm chí còn làm Kha Nhược Vũ cảm thấy lành lạnh, ước chừng sau một giây, Kha Nhược Vũ mới trở lại bình thường.
Cô vậy mà lại bị dọa bởi tiểu tạp chủng nằm trên giường, từ nhỏ đến lớn Lục Kiều Kiều đã bị cô khi dễ, hiện tại lại bị tên đàn ông bẩn thỉu này khống chế, tự thân khó bảo toàn, cô sao cần phải sợ cô ta?